Bà nội Trạch Kỳ thấy anh liền tức giận mà lấy gối ném anh mà quát “Thằng ranh con,giờ mới biết gặp bà già này rồi à”,bà ngoại Điền Điền mới mắng lại “Thôi nào Du Du,bà hơi quá đáng rồi đó”.Bà nội Trạch Kỳ mới sựng người lại vì dám gọi tên nhà của bà ra cái tên này chỉ có người bạn thân nhất mới dám gọi như vậy rồi mới nhìn sang bà ngoại Điền Điền “Không lẽ bà là,Doãn Thi có phải không?”.Bà ngoại Điền Điền gật đầu “Phải tôi là Doãn Thi đây,giờ bà mới nhận ra tôi đó à”,rồi cả hai bà đều ôm nhau đến nỗi Trạch Kỳ nhìn hai người bà cũng không biết nói sao nữa mà cũng không nghe bà nội anh kể về bà ngoại của Điền Điền lại thân thiết nhau đến như vậy.
“Doãn Thi,bà thật có phúc thật đấy khổ cho thân già này.Gặp thằng cháu quỷ sứ này,nó không chịu lấy vợ tôi muốn có chắt lắm rồi”
“Vậy sao,Du Du à bà đã già rồi.Nhưng tôi nói cho bà biết luôn,thằng cháu của bà thành cháu tôi rồi”
“Là sao?Bà nhận nó làm cháu nuôi bà à.Khổ bà quá,nó không chịu lấy vợ tôi sợ nó thích đàn ông mất thôi”
Trạch Kỳ cũng ngơ người ra luôn,anh có vợ rồi mà nhưng sau bà nội nói như vậy chứ đúng là khổ tâm quá mà nhưng thôi để cho bà ngoại Điền Điền nói đi,bà ngoại Điền Điền nhìn anh cũng hiểu được tâm tư và mới nói cho bà nội anh nghe.
“Tôi nói cho bà biết nha,bà đừng có mà giựt mình đó.Tôi với bà trở thành thông gia với nhau rồi”
“Cái gì,Trạch Kỳ kết hôn rồi à”
“Phải đó,tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-chinh-la-chong-toi/232863/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.