“Chị… Em có thể gọi là chị không?” - Quân Hạo ngập ngừng nhìn cô.
Triệu Yên phì cười, gật đầu: “Dĩ nhiên rồi, cậu cứ gọi tôi là cô Triệu nghe già chết đi được ấy!”
“Chị, em quyết định rồi. Em sẽ tham gia câu lạc bộ bóng rổ, sẽ đi thi đấu ở nước M. Em nghĩ đây là cơ hội, chị thấy quyết định này thế nào?” - Anh nhìn cô mong chờ.
Thật ra anh hiểu rất rõ, không thể yêu chỉ có thể làm bạn mà thôi. Triệu Yên luôn muốn anh tốt lên, anh nhất định phải tốt lên chứ.
“Nếu cậu thấy tốt tôi sẽ ủng hộ cậu hai tay hai chân.”
“Đây là cơ hội mà ai cũng mong muốn, trước đây em chỉ muốn ở lại thành phố nên đã từ chối. Nhưng mà em đã suy nghĩ rồi, nếu tương lai anh ta không tốt với chị, em có thể bảo vệ chị.”
Triệu Yên vừa ăn vừa cười, cô nói: “Quân Hạo tôi sẽ tốt, cậu cũng phải như vậy đó.”
“Được, em hứa em sẽ tốt, sẽ rất rất tốt. Chúng ta giữ liên lạc chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
Ăn tối xong, Quân Hạo lái xe đưa cô về nhà. Nhìn thiếu niên rời đi, cuối cùng Triệu Yên cũng thở phào được một hơi. Tốt rồi, Quân Hạo như vậy mới đúng là một thiếu niên cao ngạo mà cô quen biết. Anh sẽ tốt và cô nhất định cũng sẽ như thế!
*
Ngày nọ cô theo quản lý tới trường học cấp ba cũ để bàn về dự án quay quảng cáo. Từ ngày nhận chức giám đốc Triệu Yên kim luôn công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-bao-nuoi-muon-bao-han-toi-/3375642/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.