Triệu Yên nằm trên giường, bên cạnh là Lục Dương. Cơ thể cô căng thẳng, cứng đờ giống như khúc gỗ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Không phải vì cô sợ Lục Dương, mà là vì trước đây bọn họ chưa từng cùng nhau nằm trên giường mà không làm gì cả.
Bây giờ rảnh quá nên sinh ra cảm giác căng thẳng cũng dễ hiểu thôi.
"Haha, tiện đây gặp anh, em có chuyện muốn nói." - Cô bắt chuyện để phá vỡ cái cảm giác khó thở của hiện tại.
Lục Dương nghe cô nói chuyện hắn cũng buông điện thoại xuống, nhướng mày nhìn cô.
Triệu Yên nuốt một ngụm nước bọt, mới cười hề hề đáp: "Em... Em học xong rồi, định nói là anh không cần lo cho em nữa."
"Không cần lo nữa? Cô có ý gì?" - Hắn có vẻ vẫn chưa hiểu lắm lời của cô nói.
Nhưng chân mày hắn nhíu lại rồi, trông hơi dữ.
Triệu Yên lại cười nói: "Thì là, em sẽ dọn ra khỏi nhà, sau đó anh không cần nuôi em nữa. Em tự kiếm tiền, nuôi thân được. Cảm ơn anh thời gian qua đã chiếu cố em."
Sắc mặt của Lục Dương phút chốc chuyển sang màu xám xịt, môi hắn hơi mím lại, thái độ không vui rõ như ban ngày.
Triệu Yên vã mồ hôi hột, cô phải chăng đã nói sai cái gì đó rồi?
"Ý cô là, cô không muốn làm người phụ nữ của tôi nữa?"
"Phải ạ." - Hơi thẳng thắn nhưng đúng là như vậy.
"Ha, Triệu Yên cô luôn xem tôi như đồ chơi của cô đúng không nhỉ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-bao-nuoi-muon-bao-han-toi-/3361763/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.