" Trừng Trừng! Tối nay anh phải ở lại bệnh viện ".Bác sĩ Dương gọi điện thoại nói với cậu tối nay sẽ không về, khi nghe anh nói không về tâm tình cậu không biết buồn hay bực tức nữa. 
Ít nhất lần này anh gọi báo trước cho cậu, cậu không cần ôm điện thoại chờ anh nữa:" Bác sĩ Dương! " 
Cậu cảm thấy càng ngày từ ngữ đối đáp với anh không có dù vắt hết ốc ra cũng không biết nói lời gì đúng với lời cậu muốn nói. Những từ muốn nói cứ nghẹn lại nơi cổ họng. 
Bởi cậu không muốn anh ở lại bệnh viện, nhưng vẫn nói với vẽ hào phóng chấp nhận. 
Nhất thời hai người có chút trầm mặc, Dụ Trừng mơ hồ nghe y tá kinh hoảng nói : " Bác sĩ Dương, bệnh nhân giường 1003 ..." 
"Anh cúp máy trước, em ngủ sớm một chút, biết chưa! " Anh vội vàng đem điện thoại cúp trước. 
Mấy ngày sau đó, bác sĩ Dương đều ngủ đêm tại trong bệnh viện. Lúc rảnh rỗi anh sẽ điện thoại cho cậu, anh cũng không nói cụ thể là khi nào gọi. Dụ Trừng vì thế mà lúc nào cũng không tách khỏi điện, sợ anh điện về mà cậu lại bỏ lỡ. Điện thoại lúc nào cũng trong tình trãng pin sạc đầy. 
Mỗi ngày có thể nghe được âm thanh của bác sĩ Dương, cậu có cảm giác rất an toàn. Cảm giác này giống như một chiếc phao bé nhỏ cứu vớt cậu, dù rất nhỏ nhưng đủ để an ủi cậu. 
Thời điểm hai người trò truyện cũng không ít lần nghe được bệnh tình bệnh nhân giường 1003. Anh ta tên Lâm Vị Hàn, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chong-lon-tuoi/614492/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.