Dụ Trừng bình thường cũng không quá nguyện ý đến bệnh viện tìm bác sĩ Dương. Cậu đối với việc hai người cùng chung sống rất xấu hổ cũng ngại nói ra miệng. Ở trường học cậu cũng dấu rất kín. Nhưng bác sĩ Dương lại khác nha, anh cứ như không có gì phản bác, chấp nhận sự thật. Một lần cậu đến bệnh viện tìm anh, một y tá liền nói :" Bác sĩ Dương a! Anh trâu già cũng gặm cỏ non nha! " 
Cậu không ngờ tới anh không che giấu, một chút lúng túng đến đỏ cả mặt cũng không, không đợi bác sĩ Dương trả lời cậu một mạch chạy trốn, cũng không đến bệnh viện tìm anh nữa. 
Dụ Trừng đứng ngay tầng chờ thang máy, cùng chờ thang máy còn có một người thanh niên thân hình cao lớn, mặt mày ôn hòa tuấn lãng. 
Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, cảm giác anh ta thật giống cậu. Nhưng cậu cũng không dám mạo muội quay đầu đi xác nhận, chỉ kiên trì nhìn thẳng phía thang máy, cùng nhau vào thang máy. 
Dụ Trừng đang muốn ấn tầng trệt, nghe thấy từ phía sau mình nói: "Giúp ấn dùm từng bảy, cảm ơn!." 
Âm thanh ngược lại là rất ôn hòa, tuy rằng ôn hòa, lại vô duyên vô cớ khiến người cảm thấy đó là một loại mệnh lệnh, mà cũng không khiến người khác cảm thấy bị mạo phạm. 
Anh ta trời sinh chắc đã có loại khí chất này ... Hoặc là nói anh ta trời sinh ra mệnh lệnh... 
Dụ Trừng ồ một tiếng, nhấn từng bảy, xong nhấn tầng trệt tìm bác sĩ Dương. 
Thang máy đang chuyển đến tầng trệt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chong-lon-tuoi/614489/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.