Mỗi cuối tuần Dụ Trừng sẽ về thăm ông nội cùng bác sĩ Dương. Bác sĩ Dương rất chu đáo, mỗi lần về đều chuẩn bị rất nhiều đổ bổ cho ông. Về đến là cùng ông nói chuyện, ăn cơm, đi chào hàng xóm nhờ trong ông nội dùm, có gì thì liên hệ liền với chúng tôi. Bác sĩ Dương so với cậu còn tận tâm hơn với ông nội. 
Bác sĩ Dương mới nhận một ca bệnh tương đối khó, từ sáng đến tối đều ở bệnh viện, có lúc còn ngủ đêm tại bệnh viện, nên tuần này bác sĩ Dương không thể cùng cậu về thăm ông được. 
Bác sĩ Dương vừa định nói gì, Dụ Trừng liền xua tay nói: "Không sao, em một mình trở về là được." 
Cậu cảm thấy ái ngại với bác sĩ Dương vì mỗi tuần không ngại phiền phức mà cùng cậu về thăm ông nội. Bác sĩ Dương thường ngày bận rộn, ngủ cũng không đủ, thật vất vả mới có ngày cuối tuần anh cũng muốn ở nhà nghỉ ngơi thật tốt. 
Bác sĩ Dương rũ mắt nhìn cậu một lúc, mới ừ một tiếng: "Buổi tối anh qua đón em ! " 
"Không cần phải phiền toái..." Bệnh viện ở khu Bắc, nhà ông nội lại ở khu Đông ngoại thành phố. Hai nơi cách nhau một giờ đi xe. Gặp thêm cuối tuần rất dễ kẹt xe. Dụ Trừng cảm thấy đi như vậy rất phiền cho bác sĩ Dương. 
Bác sĩ Dương lại cúi đầu, cắn lên đôi môi cậu :"Chờ anh!" 
"..." Cậu vừa tính trả lời lại thì miệng đã bị anh chặn lại. Anh hôn cậu một lúc lâu mới chịu buông tha cho cậu đi. 
Tiếp đến Dụ Trừng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chong-lon-tuoi/614487/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.