Anh! ... A... Đừng... Đi như vậy... Sâu... Nó đâm vô sâu quá... Em không chịu.... Chịu... Nổi... Aaaaa... " 
"Anh rất thích như vậy " 
Ở cửa ra vào điên cuồng một trận xong lại bị ôm về phòng ngủ trong tư thế mặt sau vẫn bị sáp nhập như trước, Dụ Trừng bị làm như vầy rồi khiến cho nước mắt cũng trào ra, nức nở rồi rên rỉ không ngừng, sau đó đó lại bị đẩy ngã trên giường, hai chân dang rộng tiếp nhận anh. 
Bó hoa hồng "oan nghiệt" kia sớm đã bị hai người chen qua chen lại giẫm đạp tan nát, bị vứt trên đất, đáng thương vô cùng. 
Xong xuôi mọi thứ, Dụ Trừng được bác sĩ Dương ôm đi tắm rửa, sau đó nhét vào chăn, qua một lúc nữa, anh cũng lên giường nằm. 
Dụ Trừng còn có chút vướng bận chuyện anh tức giận lúc trước, dù hai người mới ấy ấy thoải mái một trận, cậu cũng không thể khẳng định chân lý "Không có chuyện gì mà ấy ấy xong không giải quyết được" luôn đúng. Cậu hơi lo lắng, len lén quan sát nét mặt Dương Tấn Hoài nhưng không thể nhìn ra cái gì từ khuôn mặt vĩnh viễn thần bí khó hiểu của anh. 
Đang khổ não trong lòng, anh lại xuống giường, Dụ Trừng nhìn bóng lưng anh biến mất sau cánh cửa, không hiểu sao cảm thấy có chút sợ, suýt nữa đã lên tiếng gọi anh trở lại. 
Cũng may mà anh đi một chút đã quay lại. 
Cậu thở phào một cái, tha thiết nhìn y đến gần, còn tích cực chủ động vén chăn "mời gọi". 
Dương Tấn Hoài nhìn cậu, cũng không nương theo mà nằm lên giường, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chong-lon-tuoi/614486/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.