Trên đường về nhà, Dương Tấn Hoài không nói một tiếng nào. Dù cho Dụ Trừng vốn đã quen với tính kiệm lời của anh, cũng cảm thấy sự im lặng này đem lại không ổn. 
Cậu dùng cái đầu do bị úng cồn mà chậm chạp suy tư một lát, sau đó dè dặt cẩn thận hỏi: "Anh... anh đang tức giận sao?" 
Bàn tay cầm vô lăng thoáng trở nên căng thẳng, có điều mắt anh vẫn hướng về phía trước, không nhìn sang Dụ Trừng lần nào. 
Lúc Dụ Trừng tưởng anh không thèm để ý đến mình nữa, anh lại "ưh" một tiếng. 
"..." Dụ Trừng nghẹn họng một phút. 
Tuy cậu hỏi xong cũng thật sự quan tâm đến câu trả lời của anh, nhưng mà anh thẳng thắn thừa nhận bản thân đang tức giận cũng khiến 
cậu hoàn toàn trở tay không kịp! Chẳng phải bác sĩ Dương sẽ lại nghiêm mặt dối lòng nói không giận sao? 
"Em xin lỗi..." Dụ Trừng thành khẩn tạ tội. 
Anh không thèm cảm kích: "Em có biết vì sao tôi tức giận hay không mà lại xin lỗi." 
"..." Dụ Trừng nghĩ nghĩ, em cũng đâu phải là anh, sao lại lý do anh tức giận được. "Xin lỗi anh, em lại uống rượu..." 
Bác sĩ Dương tiếp tục thờ ơ. 
Dụ Trừng vẻ mặt cầu xin: "... Còn nữa, em đáng lẽ không nên nói anh là chú của em." 
Dù là người mặt lạnh như núi đá ngàn năm chắc cũng sẽ không thích bị kẻ khác gọi thành chú! 
Bác sĩ Dương im lặng trong một thoáng, Dụ Trừng lại mơ hồ nghe được tiếng anh nghiến răng. 
"Những gì anh nói với em sáng nay, em không nhớ sao?" 
Sáng nay... 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chong-lon-tuoi/614484/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.