Chẳng mấy chốc cuối tuần đã đến. 
Hôm nay bác sĩ Dương có một ca giải phẫu, lúc anh rời nhà Dụ Trừng vẫn còn ngủ say sưa đến quên trời quên đất. Cậu loáng thoáng nghe thấy anh nói chuyện với mình, có điều câu nào cũng nghe tai này chạy qua tai kia, sau khi rời giường thì cái gì cũng không nhớ nữa. 
Tên bạn cùng bàn còn sớm mà đã gọi điện thoại thúc giục, khiến Dụ Trừng luống cuống tay chân, vội vàng ra cửa. 
Cậu đón xe đến địa chỉ tên kia nói, là một nhà hàng bề thế sang trọng, quả nhiên rất hợp với phong cách của Thích Hoành. Dụ Trừng báo tên xong liền có nhân viên vui tươi hòa nhã dẫn cậu vào một gian phòng bao riêng, bên trong đã tập trung không ít người. Có nhóm chơi mạt chược, nhóm khác chơi đánh bài, có một số người chỉ ngồi trên ghế sa lon nói chuyện phiếm, náo nhiệt vô cùng, chỉ là Dụ Trừng hoàn toàn không quen biết một ai trong đám người này. 
Tên kia giục cậu đến vắt giò lên cổ mà bây giờ ngay cả cái bóng cũng chưa thấy, Dụ Trừng có cảm giác bị lừa sâu sắc, nhưng nói gì cũng đã 
muộn, không thể làm gì khác ngoài việc nhắm mắt đi vào phòng. 
Thích Hoành đang đứng nói chuyện với người khác, nhìn thấy cậu liền đi tới: "Cậu tới rồi à, ngồi đi, chỗ nào cũng được. Muốn đánh bài không?" 
Dụ Trừng lắc đầu: "Tôi không biết đánh bài." 
Thích Hoành chớp mắt: "Hóa ra ở đây còn có một người khác không biết đánh bài." 
Dụ Trừng đang sững sờ, người mới nãy nói chuyện với 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chong-lon-tuoi/614482/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.