Sau khi rời khỏi khu chơi xe điện, Tiểu Khải một bên cầm †ay Tô Manh, bên kia cầm tay Thẩm Dục An, hào hứng nhảy chân sáo giữa hai người.
Tô Manh cũng không còn căng mặt nữa, mặc dù không chuyện trò gì với Thẩm Dục An, nhưng bầu không khí giữa hai người đã không còn căng thẳng như lúc vừa mới đến công viên.
Nhìn thấy Tiểu Khải mồ hôi đổ khắp mặt, Tô Manh thò †ay vào túi để lấy khăn giấy, nhưng lại lấy ra một chiếc khăn mềm.
Ðó là chiếc khăn tay mà Thẩm Dục An đã đưa cô lau nước mắt trên đường đi.
Nghĩ đến sự chăm sóc chu đáo của Thẩm Dục An lúc đó, Tô Manh lại thấy mềm lòng.
Nghĩ đến chuyến đi đến khu vui chơi lần này, vốn là để cho tình cảm bố con giữa hai người thêm gần gũi hơn.
Dù sao thì chuyện người bảo vệ cũng đã giải quyết êm xuôi, cô cũng không cần phải để bụng những chuyện nhỏ nhặt này nữa.
Cô cúi người xuống lau mồ hôi cho Tiểu Khải, Thẩm Dục.
An cũng vì thế mà dừng chân nghỉ.
Đột nhiên Tô Manh ngẩng đầu lên hỏi anh: “Tiếp theo chúng ta chơi trò gì?”
Cô vốn sở hữu đôi mắt hạnh nhân vừa to vừa đen, nên lúc ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Dục An, đôi mắt ấy càng to và có hồn hơn, vòng ngực nhìn qua thấy thật đầy đặn.
Thẩm Dục An có chút ngượng ngùng nhìn đi nơi khác, màu đen của kính râm đã phần nào che đi vẻ ngần ngại trên mặt anh, anh điềm tĩnh nói: “Anh sao cũng được, tùy mẹ con em chọn”
Tiểu Khải nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-ty-phu-va-quy-tu-thien-tai/1791812/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.