Sau khi vào khu vui chơi, dường như để chứng minh cho lời nói lúc trước cô sẽ xem chừng kĩ Tiểu Khả, cả chặng đường Tô Manh cứ bế Tiểu Khải không chịu buông ra.
Thẩm Dục An nhìn thấy Tiểu Khải khó chịu khi Tô Manh cứ bế trên người, cảm thấy mình khó lắm mới có được cơ hội gần gũi Tiểu Khải, nhưng lại bị Tô Manh cản trở mất rồi.
Anh đút tay vào túi, mặc dù đã mang khẩu trang che mặt, nhưng từng cử chỉ trên người đều như đang nói lên vẻ bất mãn của anh.
Ba người họ rõ ràng là đi chung với nhau, nhưng giữa họ.
luôn có khoảng cách một đến hai mét, cứ như là hai nhóm.
Tiểu Khải được Tô Manh dắt theo sau, không kìm được phải quay lại nhìn Thẩm Dục An đi phía sau.
Thẩm Dục An thấy Tiểu Khải nhìn mình liền mỉm cười.
Cười xong mới nhớ là đang đội mũ và mang khẩu trang, chắc là con trai không thấy gì.
Anh đành chọn cách vẫy vẫy tay.
Tiểu Khải thấy mẹ mình đang thở hồng hộc, nên cũng thở dài bất lực.
Hừ, cậu †a cũng chẳng hiểu bố mẹ mình đang nghĩ gì nữa rồi.
Mẹ đã nói là thích bố rồi, tại sao cứ giận bố mãi như vậy chứ?
Mà bố cũng tệ thật, sao lại không dỗ dành mẹ chứ?
Xem ra cuối cùng vẫn phải tự mình ra tay.
Cậu đảo mắt rồi lắc bàn tay Tô Manh: “Mẹ ơi, con muốn chơi xe điện đụng trước.”
Tô Manh không nói gì, Thẩm Dục An đi theo sau càng không có ý kiến gì, cả ba đi đến chỗ chơi xe điện đụng.
Khu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-ty-phu-va-quy-tu-thien-tai/1791811/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.