Tô Manh căng thẳng nắm chặt điện thoại còn đang kết nối, run giọng hỏi: “Con yêu, con đang ở đâu?”
Cô nghe thấy tiếng thở của Tiểu Khải ở đầu dây bên kia, chỉ cảm thấy cả trái tim đang nhảy lên tận cổ họng.
Két một tiếng.
Tiểu Khải cầm điện thoại, lon ton đứng trước cửa nhà đang mở, hơi tủi thân gọi: “Mẹ ơi..”
Tô Manh bổ nhào lại ôm chầm lấy cơ thể nhỏ nhản của Tiểu Khải, không biết từ lúc nào mắt đã ướt đẫm: “Thằng quỷ nhỏ này! Con trốn ở đâu vậy, dọa chết mẹ rồi!”
Tiểu Khải nép chặt vào cổ Tô Manh, nhỏ giọng nói: “Có một mình con hơi sợ nên vừa rồi con mới trốn đi”
Tiểu Khải bình thường như ông cụ non, giờ lại để lộ vẻ sợ sệt đáng thương như vậy, Tô Manh chỉ cảm thấy tim sắp vỡ ra ngàn mảnh.
Cô giận mẹ mình không nói một lời đã đi nhưng lại càng giận chính bản thân.
Tiểu Khải mới năm tuổi. Cho dù bình thường có biểu hiện trưởng thành thế nào nhưng nó vẫn chỉ là đứa bé mà thôi.
Để một đứa bé năm tuổi ở nhà một mình, quả thật quá nguy hiểm.
Lúc tính đi tới đồn cảnh sát, lẽ ra cô phải gọi điện hỏi mẹ trước, trong nhà có người nào ở với Tiểu Khải không.
Như vậy cũng không tới nỗi dọa Tiểu Khải thành bộ dạng này.
Tô Manh sờ đôi tay và bàn chân nhỏ nhắn lành lạnh của Tiểu Khải, trong lòng càng hổ thẹn. Cô ôm lấy cậu ngồi lên ghế sofa rồi xin lỗi: “Con yêu, thật lòng xin lỗi con.
Vừa rồi mẹ có chút chuyện gấp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-ty-phu-va-quy-tu-thien-tai/1791795/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.