Hành động của Triệu Trí Tuấn làm Tô Manh sợ đến nỗi đầu óc trống rỗng.
Lúc ý thức được cô liền hung hăng dùng tay đâm vào mắt Triệu Trí Tuấn, còn đầu gối thì thúc mạnh lên trên!
Triệu Trí Tuấn che mắt, kẹp chân lại, đau tới nỗi kêu la thảm thiết.
Tô Manh thoát khỏi Triệu Trí Tuấn, đứng tại chỗ mà cả người run rẩy không ngừng.
Người đang đi bộ trong khuôn viên bị tiếng la hét thất thanh của Triệu Trí Tuấn thu hút nên đi qua xem. Lúc nhìn thấy cổ áo Tô Manh bị hở và bộ dạng che nửa người dưới trong đau đớn của Triệu Trí Tuấn, căn bản không cần ai nói bọn họ cũng biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
“Ở chỗ công cộng dưới con mắt của bao nhiêu người mà người này còn dám xuống tay! Đúng là đồ súc sinh!”
“Báo cảnh sát, phải báo cảnh sát! Không thể tha cho cái thằng này được!”
Cũng có người chạy tới bên cạnh Tô Manh quan tâm hỏi: “Cô có bị thương đâu không? Có cần chúng tôi đưa cô đến bệnh viện xem chút không?”
Người xung quanh càng ngày càng nhiều, trái tim khiếp hãi của Tô Manh mới có thể bình ổn trở lại.
Cô lắc lắc đầu, chỉnh lại cổ áo bị Triệu Trí Tuấn kéo xệch đi: “Tôi không sao”
Triệu Trí Tuấn bị đám đông vây vào giữa, khi cơn đau qua rồi cũng từ trong cơn say hoàn toàn tỉnh táo lại.
Anh nhìn mấy người lạ đang vây xung quanh rồi nhìn sang Tô Manh đang nắm lấy cổ áo đầy hoảng sợ trước mặt. Trong đầu anh trống rỗng, bất giác muốn bỏ chạy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-ty-phu-va-quy-tu-thien-tai/1791794/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.