Mấy chữ đứa hư hỏng của bà ta làm cho Tô Manh đau thấu tâm can, ráng kiềm chế sự cay đẳng trong mắt mà cẩn thận nói: “Không ai đồng ý cưới con, vậy thì con không lấy chồng nữa, sống vui vẻ với Tiểu Khải là được rồi: “Con không lấy chồng, vậy định cả đời ở nhà để người khác châm chọc mẹ sao?”
Nghe thấy câu này, đầu Tô Manh như có tảng đá lớn chặn lại không thông khiến cô rất khó chịu, muốn khóc nhưng lại không có giọt nước mắt nào.
“Mẹ, mẹ yên tâm. Con nhất định sẽ không liên lụy tới mẹ đâu”
Hồ Dương nghe thấy câu này lại càng tức, lập tức đen mặt: “Con không làm liên lụy mẹ nhưng dựa vào chút đồng lương còm này của con, sau này sao để mẹ dưỡng già được? Hay con thật sự muốn để con gái của chú Trương nuôi hai ông bà già này sao?”
Tô Manh không hiểu logic của Hồ Dương: “Mẹ à, sao mẹ lại nghĩ tới chuyện dưỡng già Mẹ là mẹ của con. Con nhất định sẽ nuôi mẹ. Nhưng không có nghĩa con không tái hôn thì không có năng lực nuôi dưỡng mẹ”
Hồ Dương vô cùng xem thường công việc này của Tô Manh, khinh thường nói: “Dựa vào loại công việc tô tô vẽ vẽ này của con, không chừng còn không nuôi nổi mình mà còn muốn nuôi mẹ sao. Triệu Trí Tuấn người ta hiện tại là chủ tịch của một công ty. Người ta không chê con, con có tư cách gì mà kén cá chọn canh? Người ta cũng đã đồng ý tái hôn rồi, con còn ở đó mà bày đặt làm giá cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-ty-phu-va-quy-tu-thien-tai/1791764/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.