Ngày thứ Hai, Tô Manh như thường lệ đưa Tiểu Khải đi nhà trẻ xong thì đến chỗ làm.
Lúc tan ca vào buổi trưa, cô từ trên tầng đi xuống thì nhìn thấy tên súc sinh Triệu Trí Tuấn đang ngồi dưới †ầng một.
Anh ta mặc bộ đồ vest và áo sơ mi, cộng thêm cách phối đồ của những năm gần đây nhìn cũng không tệ, nhìn bên ngoài thì có thế đánh lừa mọi người nghĩ rằng anh ta rất lịch thiệp nho nhã.
Tô Manh vốn đang cười đùa nói chuyện với đồng nghiệp, quay sang nhìn thấy anh ta liền thay đổi nét mặt: “Anh tới đây làm gì?”
Triệu Trí Tuấn cười tỏ vẻ lấy lòng: “Manh Manh à, thứ.
sáu hôm đó anh quả thật có hơi nông nổi. Anh thấy chúng ta vẫn nên bàn bạc một tí về chuyện của Tiểu Khải”
Nghe thấy cách xưng hô thân mật như vậy, người trong công ty ai nấy đều nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ tò mò.
Tô Manh không muốn nói chuyện này với Triệu Trí Tuấn ở công ty, đanh mặt đi ra ngoài: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện”
Triệu Trí Tuấn bưng chiếc ly lên cười với Trương Tiểu Vân: “Cảm ơn vì sự tiếp đãi”
Anh ta có đôi mắt to và lông mày rậm, mặc dù cũng chẳng phải là nam thần, nhưng sau những gì từng trải qua cũng có được một chút dáng vẻ của người thành công, nên thành ra cũng khá là phong độ.
Trương Tiểu Vân bị nụ cười của anh ta làm cho hai má ửng hồng.
Nhưng có người lại bàn tán: “Người này sao lại gọi nhà thiết kế Tô thân mật như vậy nhỉ, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-ty-phu-va-quy-tu-thien-tai/1791754/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.