Lục Trần cảm thấy rất áp lực, từ sau khi tàu con thoi của bọn họ rời khỏi Hi Vọng, trong lòng anh liền cảm thấy vô cùng áp lực, loại cảm giác này rất khó để hình dung, cũng giống như cảm giác phải quyết chiến sinh tử vậy, không cẩn thận một chút là toàn quân sẽ bị tiêu diệt.
Trong lòng anh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, trên Sao Hỏa nhất định có mối nguy hiểm không rõ đang chờ bọn họ, hơn nữa mối nguy hiểm không rõ này không phải là loài quái vật mà đội Sử Tiến đi trước gặp phải.
Loài quái vật kia tuy rằng rất kinh khủng, nhưng Lục Trần cảm thấy nếu lần này bọn họ đi xuống, rất có thể sẽ gặp phải thứ còn kinh khủng hơn loại quái vật kia.
Trong lòng Lục Trần gần như dám chắc chắn như vậy, đương nhiên, đây cũng chỉ là dự cảm của anh mà thôi, cho nên anh cũng không nói không nói ra, tránh để ảnh hưởng đến tâm trạng của người khác, hạ thấp tinh thần của mọi người.
Hai mươi chiếc tàu con thoi cứ như vậy tiến lên trong bầu không khí trầm mặc.
Dĩ nhiên, mọi người đều biết chuyến đi này sẽ phải quyết chiến sinh tử với quái vật ngoài hành tinh, cho nên không một ai nói chuyện.
Thế nhưng cũng không có nghĩa là mọi người thờ ơ đối với chuyện này.
Ngược lại, tất cả mọi người đều đang quan sát bên ngoài tàu con thoi, quan sát bề mặt sao Hỏa ngày càng gần hơn.
Mặc dù chỉ là một sa mạc màu vàng đơn điệu, nhưng cảm giác ở ngoài hành tinh này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-sieu-pham-ong-bo-bim-sua-sieu-cap/892447/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.