"Tướng quân Sử, chúng ta hết thức ăn rồi, hơn nữa mọi người đã đói rồi, quan trọng nhất là, đến cả nước chúng ta cũng không có!"
Một nhà khoa học tới bên Sử Tiến nói, bọn họ đã nhiều giờ chưa ăn chút gì rồi, lúc này môi ai nấy đều đã bắt đầu khô nứt.
"Tôi biết." Sử Tiến gật đầu, tất nhiên cậu ta biết là không có thức ăn, nhưng mà cậu ta cũng biết ý của nhà khoa học này, chính là muốn cậu ta hối thúc Hi Vọng, mong bọn họ có thể mau chóng nghĩ ra cách giải quyết hệ thống phản trọng lực.
Nhưng cậu ta tin tưởng thiếu gia nhà mình chắc chắn đang nghĩ cách, cho nên không muốn thúc giục Hi Vọng.
"Ôi!" Nhà khoa học thở dài, lại ngồi về vị trí của mình.
Thật ra đây đã là lần thứ ba hắn hỏi Sử Tiến như vậy rồi, mặc dù hắn không nói rõ, nhưng hắn tin Sử Tiến hiểu rõ ý hắn.
Có mấy binh sĩ trộm nhìn Sử Tiến, muốn nói gì đó, cuối cùng cũng lựa chọn im lặng.
"Có ai không sợ chết không?" Sử Tiến bỗng nhiên nhìn về phía tất cả các binh sĩ trong khoang tàu con thoi.
Mọi người cũng đồng loạt nhìn về phía Sử Tiến, bọn họ hiểu ý của Sử Tiến.
Bên ngoài vẫn còn một ít đồ ăn trong lều, Sử Tiến muốn đưa bọn họ đánh ra ngoài để lấy lại đồ ăn trong lều.
Mặc dù bây giờ bọn họ đã an toàn, nhưng họ cũng biết rằng những con quái vật kia chắc chắn vẫn đang mai phục bên ngoài, chắc chắn đang đợi bọn họ mở cửa tàu con thoi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-sieu-pham-ong-bo-bim-sua-sieu-cap/892446/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.