Mọi người nhìn thấy ông cụ nhà họ Lưu, Lưu Khải Minh sắc mặt âm trầm bước xuống khỏi xe, sau đó đi về phía quảng trường Nhân Dân.
"Chào ông Lưu."
"Chào ông Lưu."
Mọi người nhao nhao chào hỏi, nhưng sắc mặt Lưu Khải Minh vẫn âm trầm như cũ, căn bản ông không có lòng dạ nào quan tâm tới mọi người. Ông bước chậm rãi đến giữa trung tâm quảng trường nhân dân.
Nếu như có người để ý một chút, chú ý quan sát thì chắc chắn sẽ thấy được mỗi bước đi của Lưu Khải Minh đều vô cùng nặng nề.
Dáng vẻ này không hề giống như người đang tới nhận lời xin lỗi của Lục Trần. Ngược lại trông giống như bản thân đang đi tới pháp trường vậy, mỗi bước đi đều vô cùng khó nhọc.
"Này tên nhóc, ông Lưu đến rồi, để xem cậu còn kiêu ngạo thế nào được nữa."
"Còn không mau đứng dậy cúi chào ông Lưu mau. Dù cậu có là ông chủ của khoa học kỹ thuật Di Kỳ thì sao chứ? Không phải cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt ông Lưu hả."
Lúc này, mấy người của hiệp hội đá thô đứng dậy chế giễu Lục Trần.
"Vẫn còn không chịu đứng dậy hả, chẳng lẽ còn muốn để ông Lưu đến mời anh à?" Vu Lệ cũng bước tới châm chọc.
"Đứng lên cái gì chứ, người ta còn muốn đợi ông Lưu quỳ xuống trước mặt mình đấy, làm gì có chuyện đứng dậy chứ." Hứa Trí Hằng cười ha ha.
Từ đầu tới giờ Lục Trần vốn không để ý tới lời của mọi người, nhưng sau khi nghe Hứa Trí Hằng nói thì bỗng dưng mở miệng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-sieu-pham-ong-bo-bim-sua-sieu-cap/892263/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.