Trên võ đài.
Ngô Đình Khải nghe thấy lời mà Iguchi Yasei nói, trong lòng đã hiểu ra.
Anh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn nhà họ Trần ngồi ở trung tâm khán đài một cái.
Nhà họ Trần?
Ha, nhà họ Trần!
Ngô Đình Khải thu tầm mắt lại, trịnh trọng nói: "Nếu ông đã cố chấp như vậy."
"Vậy thì, vừa phân cao thấp vừa phân sống chết!"
Lời sát khí nồng nặc này nói ra từ miệng anh, khán giả không hề cảm thấy chấn động lòng người.
Vì biểu cảm của Ngô Đình Khải quá bình tĩnh, không có vẻ hung tợn, không có giọng hung ác, không hề dọa được người.
Có khán giả hét lên:
"Đừng, tên chó già này sống đủ lâu rồi, cậu vẫn còn trẻ, không cần như vậy."
"Đúng đó, tên chó này được xưng là Võ Thánh Yamato, có chút thực lực, cậu đừng lơ là."
"Mẹ nó, cậu ngốc à, trong tay tên này là dao dài đó, cậu ngốc nghếch quyết phân sống chết gì chứ!"
"Tiêu rồi, tên nhóc cậu quá điên rồi, hôm nay sẽ có chuyện."
"Đúng, mấy người nhìn tên chó Iguchi Yasei đó đi, không hổ là hoang dại, ánh mắt hung ác như sói hoang vậy."
...
Không giống với khán giả, vào giây phút Ngô Đình Khải nói quyết phân sống chết, Iguchi Yasei phút chốc cũng hoảng.
Ông ta cảnh giác nhìn Ngô Đình Khải, hơi hoang mang trong lòng.
Thanh niên trước mắt này, nhìn chưa đến hai mươi tuổi hơn, sao có thể khiến mình nảy sinh cảm giác nguy hiểm?
Iguchi Yasei cầm dao, hơi cúi người: "Được!"
Làm xong động tác này, ông ta đứng thẳng người, nhìn dao dài trong tay, trịnh trọng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-bim-sua-chien-than/311727/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.