Người đến là Vương Minh Ngọc, bác cả của Lý Như Ý, cũng chính là mẹ của Lý Thiên Ân.
Vương Minh Ngọc đúng lúc có mặt ở đây như thế này, tất nhiên là do Lý Thiên Ân đã báo cáo với mẹ của cô ta.
Bà ta mặc một bộ quần áo lộng lẫy, trên tay, trên cổ đeo rất nhiều trang sức, ăn mặc giống như bà chủ nhà giàu.
Khi nhìn thấy Ngô Đình Khải và Lý Như Ý đi vào cổng, Vương Minh Ngọc lập tức nói chuyện với giọng điệu quái gở: “Như Ý à, không phải bác cả muốn làm khó cháu đâu!”
“Sự thật là cháu đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lý rồi, muốn quay lại cũng không tiện!”
Ý của bà ta chính là: Cô không còn người nhà họ Lý nữa, còn trở về làm gì?
Lý Như Ý cắn môi, tủi thân đến mức suýt bật khóc.
Ngô Đình Khải đưa quà cho ông Tạ, sau đó nhìn vẻ mặt châm chọc của Vương Minh Ngọc, nói một cách bình thản: “Chúng tôi tới đây thăm ông cụ Lý, bà là cái thá gì, đứng đây ra vẻ làm chi?”
Lý Như Ý kéo ống tay áo của Ngô Đình Khải, ra hiệu bảo anh đừng nói nữa.
Ngô Đình Khải cười lắc đầu, ra hiệu bảo cô cứ yên tâm.
Anh sẽ không ra tay với loại người này, anh sợ làm bẩn tay mình.
Vương Minh Ngọc tức giận, dáng vẻ giống như một con gà mái già đang giận dữ, tức đến mức tóc tai muốn dựng đứng hết lên.
Bà ta gằn giọng: “Tên khốn này từ đâu tới, chỗ này có phần để cho cậu nói chuyện hả?”
Lúc này bà ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-bim-sua-chien-than/311653/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.