“Lữ Hành Sơn Khê sao?”
Nhiều người qua sang nhìn nhau, chưa từng nghe qua cái tên này bao giờ cả.
Cái tên này không quá nổi tiếng, sao giọng điệu của ông ta lại nghiêm trọng đến mức đó vậy.
Ông lão họ Cố nghiêm nghị nói: “Bức tranh này cũng là một kiệt tác của triều đại Bắc Tống.”
“Đây là bản gốc duy nhất còn sót lại đến ngày nay của họa sĩ thời Bắc Tống Phạm Khoan.”
“Mọi người có thể nhìn thấy dấu ấn được khắc trên bức tranh này thì sẽ hiểu được bức tranh cổ này có bao nhiêu quý giá.”
Mọi người nghe xong lời của ông ta, đều vội vàng xúm lại xem cho thật kỹ.
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn một cái, cả sảnh lớn liền vang lên cảm thán không ngớt.
“Má ơi, người sưu tầm bức tranh này hóa ra lại là người của hoàng tộc từ các triều đại.”
“Thật đó hả,vậy mà lại có thể sưu tầm được của nhiều hoàng đế cổ đại đến thế kia cơ á.
“Trời ơi, chỉ dựa vào những con dấu này thôi là biết ngay bức tranh này có giá trị không nhỏ đâu.”
Nghe những câu cảm thán này, Ngô Đình Khải vẫn thờ ơ như cũ.
Tuy nhiên, Trương Cảnh Hàn lại không bình tĩnh được như vậy.
Nghe thấy những câu cảm thán này, lại nghĩ đến những lời mà mình vừa nói ra, cậu ta lập tức đỏ bừng cả mặt.
Những lời mà cậu ta nói ra đã biến thành những cái tát, tát thẳng vào mặt của cậu ta.
Làm sao lại có thể xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-bim-sua-chien-than/2444175/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.