Nghe xong lời nói của Ngô Đình Khải, nét mặt Trương Cảnh Hàn chợt trở nên ngơ ngác.
Anh vậy mà đã chuẩn bị từ lâu rồi.
Chuyện đã đến nước này, Trương Cảnh Hàn không còn dám xem thường tiền tài của Ngô Đình Khải nữa.
Nói cho cùng thì, nếu như anh đã có thể mua được Trái Tim Hải Dương về tay, vậy thì chắc chắn không phải là người thiếu tiền.
Trương Cảnh Hàn ngạc nhiên nhìn Ngô Đình Khải, lập tức lạnh lùng nói: “Bức tranh cổ của tôi là bảo vật mà nhà họ Trương nhà chúng tôi đã sưu tầm được trong suốt bao nhiêu năm qua.”
“Loại bảo vật được xem là văn vật này không phải là thứ muốn mua thì có thể mua được."
“Bức tranh "Thập Vịnh Đồ" này là do ông cố của tôi sưu tầm được khi còn trẻ."
"Loại tranh cổ như thế này, dù cho có treo thưởng với giá ngàn vàng thì cũng phải xem bản thân mình có duyên với nó hay không."
“Anh vừa mới xuất ngũ không được bao lâu, dù rằng có nhiều tiền tới nhường nào đi chăng nữa thì lại có thể mua được thứ đồ tốt lành gì cơ chứ?"
Nói đến đây, Trương Cảnh Hàn nhìn những vị khách mời xung quanh với ánh mắt đầy thách thức.
Cậu ta nhìn xung quanh, đón nhận những cái nhìn ghen tị của những vị khách mời.
Trương Cảnh Hàn hất cằm lên, ngạo mạn nói: “Đây chính là bối cảnh của một danh gia vọng tộc nên có.”
“Danh gia vọng tộc vốn không thể cùng tầng lớp với bọn nhà giàu mới nổi được.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-bim-sua-chien-than/2444173/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.