Lý Như Ý ngây người!
Với con số mà Ngô Đình Khải nói với cô, thì sao có thể mua được chứ!
Một ngàn vạn?
Không thể nào, một ngàn vạn thì có khi đến cái nhẫn kim cương trên tay Lý Thiên Ân kia còn không mua được ấy chứ.
Lý Như Ý nhướng mày đẹp, nghi ngờ hỏi: “Sao có thể?”
“Anh đừng có lừa em!”
“Giang Thanh Vân nói với em, đàn ông các anh bỏ nhiều tiền ra mua đồ xong, lúc về nhà báo giá, toàn hạ giá xuống thấp mà nói thôi!”
Hả?
Nghe thấy lời của Lý Như Ý, nhìn gương mặt nghi ngờ của cô, Ngô Đình Khải dở khóc dở cười.
Sao có thể chứ!
Anh nhẹ giọng nói: “Về rồi sẽ giải thích cho em.”
“Em hỏi gì anh sẽ đáp nấy, tuyệt đối báo cáo đúng sự thật.”
Trong mắt Lý Như Ý hiện lên ý cười mưu kế đã được thực hiện.
Cô nhón mũi chân, tiến đến trước mặt Ngô Đình Khải, thở nhẹ thì thầm.
Cô cười vui nói: “Một lời đã định!”
Ngô Đình Khải bất đắc dĩ gật đầu.
Rồi sau đó nhanh chóng mổ một cái ở trên môi mềm của người thương một cái.
Lập tức, trên mặt đẹp của Lý Như Ý phủ kín đỏ ửng.
Cô nhẹ nhàng đấm ngực Ngô Đình Khải một cái, thẹn thùng nói: “Đồ xấu xa!”
Khiết Nhan vẫn luôn ở bên cạnh mở to đôi mắt nhìn.
Lúc này, bé con nhìn thấy ba mẹ thơm nhau, lập tức lớn tiếng nói: “Ba, bé cũng muốn được thơm!”
Nói xong, bé con chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-bim-sua-chien-than/2444169/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.