Có lẽ nào?
Trái tim Hải Dương mà Lý Như Ý đeo ở trên cổ này, đúng là báu vật kia của dòng họ Bỉ Khắc thật.
Trong phút chốc, ánh mắt của người buôn đá quý trở nên cực kỳ nóng rực.
Ông ta là người buôn đá quý, dĩ nhiên là biết giá trị của trái tim Hải Dương.
Đây là báu vật vô giá đó!
Người buôn đá quý thở hổn hển, kích động hỏi: “Xin hỏi, dòng họ Bỉ Khắc đã bán bảo vật trái tim Hải Dương này cho ai vậy?”
“Chẳng phải dòng họ Bỉ Khắc đã tuyên bố với bên ngoài, sẽ không bao giờ bán trái tim Hải Dương sao?”
Trong lòng người buôn đá quý có rất nhiều câu hỏi.
Ông ta gấp không chờ nổi mà muốn biết rõ đầu đuôi của chuyện này.
Nếu như để cho những nhân vật có tiếng biết, trái tim Hải Dương đã được bán đi, không biết sẽ dẫn tới sóng gió lệch trời như thế nào.
Người buôn đá quý nhìn Lý Như Ý đầy mặt hạnh phúc, trong mắt toàn là phức tạp.
Người thường vô tội, đeo ngọc có tội.
Rất nhiều thời điểm, có được báu vật, cũng không phải là một chuyện đáng hạnh phúc gì.
Nếu không có khả năng bảo vệ được báu vật, vậy thì mọi chuyện sẽ trở thành cực kỳ không ổn.
Lúc này, giọng nói trong điện thoại vang lên: “Chuyện này, tôi cũng không biết cụ thể.”
“Ta chỉ biết, dòng họ đã bán trái tim Hải Dương cho một vị khách bí ẩn.”
“Còn những chuyện khác tôi cũng không biết.”
“Ông Hạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-bim-sua-chien-than/2444167/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.