Nghe thấy âm thanh, người trong sảnh ngây ra, rồi quay đầu về phía cửa sảnh.
Cửa sảnh.
Có một nhóm người, nói chính xác là một nhóm người.
Người dẫn đầu là chủ nhà họ Trần - Trần Minh Xuyên.
Xung quanh Trần Minh Xuyên có ba người con trai.
Ngô Đình Khải nhìn một cái rồi cúi đầu đút Khiết Nhan ăn tiếp.
Những người này, làm sao quan trọng bằng con gái cưng của anh.
Sau khi nhà họ Trần đến, hai bên sảnh vang lên tiếng vỗ tay.
Trong sân nhà họ Lý cũng vang lên tiếng còi chói tai lạ thường.
Nhiều người không hiểu tình hình, dài cổ nhìn ra.
Chỉ nhìn một cái đã doạ bọn họ giật mình.
Qua cửa sổ trong sảnh, họ thấy được cảnh tượng khó quên của đời này.
Dưới màn đêm, trên kiến trúc xung quanh, đầy võ sĩ cầm vũ khí trong tay.
Ánh trăng nhàn nhạt phủ lên người những võ sĩ, lặng lẽ và thần bí.
Nhưng khi bọn họ chuyển ánh mắt sang vũ khí sáng bóng, mọi cảm giác thần bí đều vỡ vụn.
Không khí xộc mùi giết chóc.
Phút chốc, tiếng cụng ly hai bên sảnh biến mất hoàn toàn.
Ngoài cửa vũ khí hàng hà vô số, ai dám yên tâm ăn cơm?
Ngay khoảnh khắc yên tĩnh này, một giọng nói dịu dàng vang lên.
"Khiết Nhan ngoan, ăn miếng nữa."
Đáp lời anh là một giọng trẻ con non nớt nhưng hơi ương ngạnh: "Không!"
"Ba ơi, con muốn ăn kẹo kẹo."
Lần này, giọng nói dịu dàng đó từ chối: "Không được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-bim-sua-chien-than/2444135/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.