Trong một tháng này dù biết rất rõ em đang ở đâu, tôi không có đủ dũng khí để đi tìm em.
Tôi sợ... em buông mấy lời cay nghiệt chà đạp lên tình cảm của tôi.
Ngược lại, em thường xuyên về nhà thăm bố. Nhưng không có nổi một lần em chịu gặp tôi... Nhiều lần đi làm về bố bảo em có qua nhà, về chốc lát mà đi cũng rất nhanh...
Tôi hiểu điều đó có nghĩa là gì... em không thích nhìn mặt tôi, thậm chí là ghét nữa.
Chắc em chẳng biết tôi nhớ em cỡ nào đâu ha? Em còn bận nghĩ tôi đùa cợt em kia mà!
Nhưng Sơn Ca này! Chẳng có thằng đàn ông nào kìm chế dục vọng trong người khi ở bên
người mình yêu cả. Nếu có người nào nhịn được thì anh ta không phải là đàn ông! Tôi cũng thế, mỗi lần cạnh em là một loại khảo nghiệm xem sức chịu đựng của bản thân nó tới đâu. Và kết quả em biết rồi đấy, tôi không chịu được nên đã dùng cách bỉ ổi nhất chính là bỏ thuốc vào chai nước của em.
Sau khi ăn em, nếm trải cảm giác thăng hoa nhất vào lúc lên đỉnh trong cơ thể em... tôi lưu luyến mãi cảm giác đó và không nhịn được đi tìm em.
Em sau một tháng đã gầy đi nhiều. Hình như em rất lười nấu ăn thì phải, thám tử tôi thuê hay nói rằng em rất ít ra ngoài mua thực phẩm tươi sống, toàn tích trữ đồ hộp và đồ ăn liền. Tình trạng này cứ liên tục kéo dài, em rất dễ mắc bệnh lắm đấy có biết không?
Tôi dẫn em đến ngôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-anh-trai-nuoi-la-bua-nhan/368519/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.