Đêm đó em bị thương không hề nhẹ, tôi không một giây chần chừ vội tức tốc đưa em vào bệnh viện cấp cứu. Em của khi ấy yếu lắm, người be bét máu và lâm vào tình trạng bất tỉnh nhân sự.
Bác sĩ nói do cú va chạm khá mạnh, em bị tổn thương trên đầu nên khả năng cao em sẽ bị mất trí nhớ. Ngoài ra lúc khám tổng quát, trên người em cũng không có vết thương nghiêm trọng nào khác, chỉ bị xây xước nhẹ vì kính ô tô vỡ văng vào người.
Khoảng 5-6 ngày sau em hồi phục và tỉnh lại. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của bác sỹ, em bị mất trí nhớ... không nhớ ra mình là ai, không nhớ ra cả vụ tai nạn đó luôn.
Thấy em quá đáng thương, hoàn cảnh em thế này mà nhẫn tâm đưa em vào trung tâm bảo trợ xã hội thì tôi không đành lòng. Thế là tôi bèn xin phép bố đưa em về cùng và nhận em làm con nuôi.
Bố không những không phản đối mà còn ủng hộ quyết định của tôi. Em có biết không, chú chim Sơn Ca của anh? Kể từ khi gia đình này có thêm một bé con miệng lúc nào cũng líu lo, ríu rít tiếng nói cười vui vẻ... ngôi nhà vốn tẻ nhạt chỉ có bóng dáng hai người đàn ông dần dần có thêm sức sống...
Bố có người để nói chuyện, và tôi có người lẽo đẽo bám sau lưng mình...
Em của 10 tuổi bụ bẫm và đáng yêu lắm ý. Ai nhìn cũng chỉ muốn cưng nựng và hôn chụt lên cặp má bánh bao đó thôi.
Đã thế lại còn rất quấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-anh-trai-nuoi-la-bua-nhan/368513/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.