Ông cụ định nói gì đó... nhưng đến lúc mở miệng lại là một câu khác.
"Cậu còn thắc mắc gì cần hỏi thì cứ hỏi tiếp đi."
"Nhà họ Phan bây giờ có còn là dân anh chị giống ngày trước không ạ?" Anh đánh bạo hỏi một câu vô lễ nhưng ông cụ không tức giận, chỉ cười nhẹ.
"Không, sau cái chết của bố mẹ Hoàng My ta quyết định rửa tay gác kiếm, giao tất cả quyền hành của ta cho con gái đầu. Ta chỉ giữ lại vài người thân tín nhất thôi, để đến khi có việc vẫn có người giải quyết."
"Vậy làm thế nào ông tìm được Sơn Ca vậy ạ?"
"Cậu có nhớ cái hôm cậu dẫn con bé đến khách sạn JW Marriott không?" Ông cụ không trả lời ngay mà hỏi một câu khác.
Vũ gật đầu xác nhận.
"Người quen của gia đình ta đi dự tiệc cưới ngày hôm đó đã bắt gặp một cô bé giống hệt Ngọc Châu hồi trẻ bèn chụp ảnh lại gửi cho ta. Còn tên tài xế đó nói ta có cháu gái và nó còn sống. Sau khi xảy ra vụ tai nạn, bản thân hắn bị bất tỉnh, cũng không biết đứa trẻ đã biến đi đâu mất. Chắc sợ phải ngồi tù lâu thêm, lúc tòa tuyên án hắn cũng không hé răng nửa lời về đứa trẻ nên chẳng một ai hay."
Lại còn có chuyện này nữa à? Anh nhíu mày, thận trọng quan sát biểu cảm của Phan lão gia.
Nhưng, mọi thứ chưa dừng lại ở đó...
"Ta hiểu, cậu vẫn còn để bụng chuyện ta cưỡng ép phá bỏ đứa nhỏ. Cứ nghĩ đến chuyện về người phụ nữ tên Veronica, ta lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-anh-trai-nuoi-la-bua-nhan/368507/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.