Bên ngoài hành lang bệnh viện...
Phan lão gia chống gậy tập tễnh đi qua đi lại, chốc chốc nhìn vào bên trong thông qua ô cửa kính. Cứ mỗi lần thấy đôi trẻ trong mắt chỉ có nhau là ông lại hừ lạnh một tiếng.
Không nhịn được, ông quát tháo:
"Rốt cuộc là kẻ nào đã gọi thằng khốn kiếp đó đến đây?"
Chú Trung và đám vệ sĩ đứng nghiêm, không dám thở mạnh vì họ có biết ai là người gọi đến đâu mà dám hó hé câu nào.
"Các người câm hết rồi à?"
"Là cháu gọi anh ta đến!"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng mọi người, ông cụ xoay người, nheo mắt hỏi:
"Đã từ bao giờ cháu trở thành người lo chuyện bao đồng thế?"
Châu Mặc Lâm một tay đút túi quần, bình tĩnh đứng trước mặt ông cụ trả lời:
"Ông ngoại! Trước mắt đây là bệnh viện, cháu xin ông hãy tiết chế cảm xúc để tránh làm ảnh hưởng tới những bệnh nhân khác."
"Cháu thay đổi thật rồi. Bình thường những chuyện thế này, cháu thờ ơ lắm kia mà?" Phan lão gia trách móc, nhưng giọng điệu đã hòa hoãn đi rất nhiều.
"Cháu vẫn là cháu, không có gì thay đổi." Châu Mặc Lâm lạnh nhạt nhìn ông ngoại, trên mặt như có lớp băng vĩnh cửu, không có tí biểu cảm nào.
"Vậy tại sao cháu lại làm thế? Cháu có biết ta đang cố ngăn cản chúng nó đến với nhau không?"
"Cháu biết. Nhưng việc ông đang làm sẽ vô ích ngay thôi."
"Sao cháu lại nói thế?" Ông cụ tức giận gay gắt hỏi.
"Ông cứ ngồi xuống đi đã ạ." Châu Mặc Lâm đỡ ông cụ ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-anh-trai-nuoi-la-bua-nhan/368503/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.