Mọi người đều đi ra ngoài hết, để lại không gian yên tĩnh cho tôi và anh...
"Sơn Ca à!" Vũ nắm lấy bàn tay cắm kim tiêm của tôi, đưa lên môi hôn. "Em vất vả rồi."
Sau đó dịu dàng áp tay tôi lên má anh, ánh mắt ấy cháy bỏng và chan chứa tình yêu nồng nhiệt, chân thành nhất. Và tôi, dù đang rất yếu không thể nói lên lời nhưng có thể nghe hiểu tín hiệu truyền phát từ anh.
"Anh nhớ em da diết!" Anh lặp lại động tác hôn tay tôi, nhưng lần này anh hôn lên lòng bàn tay và khéo léo tránh chỗ đang bị chích kim tiêm. "Em có biết một tháng này anh rất khổ sở vì không có em ở bên không?"
Tôi nghẹn ngào không thể cất tiếng nói... giống như người bị bóng đè, cả cơ thể tôi muốn vùng vẫy và cố há miệng nhưng không tài nào làm được.
Cứ im lặng như thế thôi... nước mắt không khống chế được nên thi nhau tuôn rơi.
Anh à, em cũng vậy, em cũng rất nhớ anh... rất nhớ anh, nhớ anh đến quặn thắt trái tim...
Khi biết mình bị lừa dối, tôi cũng đau lắm chứ. Tại sao ai cũng lừa tôi hết vậy? Tôi dễ lừa đến thế cơ à?... Và giờ tôi chẳng thể nào tin một ai nữa. Nhất là anh, một tên đại ma đầu chuyên đi lừa đảo! Tôi biết mình đang bị anh trêu đùa, như sao... tôi vẫn nhớ anh thế này cơ chứ?
Thật là bất công!
Trong khi tôi nhớ thương anh, vậy mà anh vẫn thản nhiên tình tứ, thể hiện tình cảm với tình cũ... Tôi cứ nghĩ như vậy đấy. Mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-anh-trai-nuoi-la-bua-nhan/368502/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.