Khi tôi còn đang kẹt cứng trong đống câu hỏi thì Giang nói tiếp:
"Cho nên mẹ mình xấu hổ không dám gặp cậu vì lý do đó. Nếu không phải vì tấm thiệp mời đang nằm trong tay mình này, thì chắc là mẹ mình không bao giờ nói ra sự thật."
Đúng là cũng có lúc tôi không nghĩ kẻ tung video và kẻ lén đặt camera là một. Ông ngoại từng nói qua kẻ đăng bài là một tên đàn ông, tôi chẳng hận thù cá nhân với ai là đàn ông cả, ông Vũ thì càng không nói tới. Chẳng lẽ có biến thái đột nhập vào phòng tôi? Khả năng đó càng không thể xảy ra. Chìa khóa phòng là tôi cầm, làm gì có chuyện có người xông vào phòng mình thuê mà mình không biết. Chưa kể tính tôi rất cẩn thận, cửa nẻo luôn luôn khoá và cài then nên không có chuyện người lạ giở trò trong phòng tôi.
Giang kể lại... thế thì người đăng bài và người cài camera không thể là một rồi. Một người phụ nữ ăn vận kín mít không nhìn rõ mặt... tôi làm gì có quen với ai là nữ đâu nhỉ? Cũng không có tư thù với ai là nữ hết...
"Mẹ cậu có nhớ vóc dáng hay mùi hương người đó dùng không?" Trong đầu tôi bỗng nhấp nháy ra tên một người nhưng không chắc chắn lắm.
"Người đó cao tầm 1m 65, còn mùi hương thì... mẹ mình không sử dụng nước hoa nên không rõ."
Tôi bóp cằm, bác Giang không biết thì chẳng ai biết được cả. Cao 1m65 à? Tôi nghĩ ra được một người cũng cao như thế, nhưng vội lắc đầu lia lịa.
Không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-anh-trai-nuoi-la-bua-nhan/368499/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.