Đang mải ngắm nhìn, một giọng nói quen thuộc đã lâu không nghe thấy gọi tên tôi khiến tôi đang ngẩn người bỗng sực tỉnh.
"Sơn Ca!"
Tôi xoay người lại nhìn chủ nhân của giọng nói đó.
"Chào cậu, đã lâu không gặp. Dạo này cậu ổn chứ?"
Vẫn là chủ nhân của giọng nói đó tiếp tục hỏi han tôi.
"Ừ mình khỏe, chào cậu! Vậy còn cậu thì sao, Trường Giang?"
"Mình không được ổn cho lắm." Cậu miễn cưỡng nở một nụ cười nhẹ tênh.
Mọi người nghĩ đúng rồi đó, người đang đứng trước mặt tôi đây chính là Giang - cậu bạn tôi đi xem mắt và hẹn hò cách đây vài tháng trước.
Vì một lý do bất khả kháng, chúng tôi không thể tiếp tục duy trì mối quan hệ trong sáng và đẹp đẽ này.
Trông Giang vẫn thế, nhưng thứ tôi muốn thay đổi ở cậu là vẻ trầm tính cố hữu dường như đã quay trở lại giống trước kia. Và còn trầm mặc hơn so với ngày đầu gặp mặt.
"Mau ngồi xuống đây nào, đứng mãi như vậy sẽ mỏi chân." Tôi chủ động kéo cậu ấy ngồi xuống ghế sofa còn mình thì ngồi đối diện.
Không khí trong phòng có hơi ngượng ngùng...
"Sơn Ca này, mình... mình... không phải mình cố tình tránh mặt cậu... "
"Là vì mẹ cậu ngăn cản, đúng không?" Tôi tiếp lời. Giang gật đầu thừa nhận.
"Mình phải công nhận bác gái quá quắt thật, là một người con chắc cậu cũng không dễ thở gì, rất ngột ngạt phải không?"
"Mình biết... có thể mẹ mình trong mắt người khác là người nghiêm khắc và khó gần. Nhưng đó là người sinh ra mình, mình không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-anh-trai-nuoi-la-bua-nhan/368498/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.