"Nào, đừng căng thẳng con gái. Con mau vào đi." Cô hiệu trưởng cười hiền từ mời tôi đi vào.
Tôi bẽn lẽn đi vào trong. Nhìn căn phòng giản dị, hơi tồi tàn nhưng thường xuyên được quét tước sạch sẽ, tôi nén một tiếng thở dài. Có vẻ số tiền từ các nhà hảo tâm, các nhà từ thiện cô hiệu trưởng đều dành hết trong việc chăm sóc bọn nhỏ và xây dựng lại nơi tránh nắng tránh mưa cho các em nhỏ.
"Mong con thông cảm, gian phòng tuy cũ nhưng vẫn còn có thể trưng dụng thành một văn phòng hiệu trưởng. Vậy con mau nói đi, con tìm đến đây có việc gì?"
"Dạ, con tìm bác là muốn hỏi những việc liên quan tới 10 năm về trước." Tôi hồi hộp, 10 ngón tay trắng bệch đan chặt vào nhau.
"10 năm trước?" Hai hàng lông mày cau chặt, khuôn mặt hiền hậu bầu bĩnh của cô hiệu trưởng khẽ nghiêng sang một bên vì ngạc nhiên.
"Vâng, 10 năm trước đứa trẻ này tức là con đã từng được đưa vào đây. Cô có nhớ chút gì hay có ấn tượng gì liên quan đến đứa bé này không ạ?" Tôi đưa tấm ảnh chụp gia đình với bố Sơn và anh Vũ vào năm tôi 10 tuổi cho cô Liên xem.
"10 năm trước... 10 năm trước... để bác nhớ lại." Cô hiệu trưởng lẩm bẩm, và rồi câu tiếp theo khiến tôi chết điếng. "Bác đã có tuổi nhưng đầu óc rất minh mẫn. Quả thực... đây là lần đầu tiên bác nhìn thấy tấm ảnh này. Con nói mình là đứa trẻ trong bức ảnh, nếu thực sự con từng đến đây lẽ ra ngay từ đầu bác phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-anh-trai-nuoi-la-bua-nhan/368485/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.