Trước mặt tôi là một người phụ nữ luống tuổi, khuôn mặt toát lên vẻ hiền hòa, dáng người hơi thấp, ăn mặc giản dị đang cầm trên tay một cái làn tre đầy ắp thực phẩm, có lẽ bác ấy vừa mới đi chợ về liền bắt gặp tôi đứng tần ngần ngoài cổng.
"Con chào bác ạ!" Thấy người lớn tuổi, tôi chủ động lễ phép chào hỏi.
"Chào con! Thế... con đến đây có việc gì? Con muốn gặp ai?"
"Dạ, con có việc muốn gặp và trao đổi với cô hiệu trưởng ạ. Nếu không phiền bác cho con hỏi, phòng hiệu trưởng ở đâu vậy ạ để con tự đến đó?"
"Bác là hiệu trưởng của trại trẻ mồ côi này. Đã đến tận đây rồi, cháu có muốn nấu bữa sáng cùng bác rồi bác cháu ta trò chuyện sau được không?" Cô hiệu trưởng cười hiền ngỏ ý.
"Vâng, tất nhiên là con bằng lòng rồi ạ!" Trước giọng nói đầy truyền cảm, tôi không nỡ từ chối cũng không nỡ lòng gạt phăng đi, khuôn mặt hiện rõ nét ủ dột được phen cười tít mắt đáp lại thành ý của bác ấy. Dù sao tôi có nhiều thời gian, không việc gì phải vội.
Hơn nữa, được gặp người dễ gần dễ mến như bác hiệu trưởng, tâm trạng nặng trĩu suốt mấy ngày nay của tôi dần thả lỏng.
Tôi theo chân cô hiệu trưởng đi vào gian bếp. Hiện giờ đám trẻ đang chơi đùa với nhau ở bãi cỏ cách đấy không xa, nhìn đám trẻ nô đùa tôi rất thương cảm. Có phải ngày xưa mình đã từng giống thế?
"Con gái, con giúp bác nấu cháo nhé?" Tiếng gọi từ cô hiệu trưởng kéo tôi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-anh-trai-nuoi-la-bua-nhan/368484/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.