"Ui ô mai? Đúng là chỉ có cậu mới hiểu mình thích gì. Cảm ơn cậu nhé, mình thích lắm!" Tôi cười tít mắt nhận lấy hộp ô mai từ tay cậu ấy, xé bỏ lớp tem dán niêm phong, cầm một viên bỏ vào miệng nhai.
Oh well! Sự hòa quyện giữa vị chua nhẹ của quả mơ, vị mằn mặn của muối, vị cay nhẹ của gừng, và chút ngòn ngọt của cam thảo, tất cả những gia vị trên như bùng nổ và trộn lẫn với nhau trong khoang miệng tôi...
Khi biết tôi rất thích ăn vặt những đồ có vị chua như ô mai, cứ cách một tuần Giang lại mua cho tôi một hộp, và hộp nào hộp nấy tôi đều ăn sạch bách.
Đang không vui mà được ăn thứ quà vặt mình yêu thích thì còn gì tuyệt vời bằng!
"May mà có cậu, chứ không mình buồn chán quá."
"Cậu vẫn có bạn là Khôi đấy đây, sao lại than buồn chán?"
"Cậu nói linh tinh gì thế? Bạn thân là bạn thân, làm sao sánh bằng bạn trai được! Mặc dù cậu đến sau." Tôi cười toe toét khoe hàm răng trắng bóc của mình.
"Thôi mình đi đi, để thằng Khôi chờ lâu là nó sẽ như gà mẹ mổ đầu chúng ta đấy." Tôi leo lên xe, rất tự nhiên ngồi đằng sau ôm hông Giang.
Cậu gật đầu, điều khiển xe SH phóng đến điểm hẹn.
.........
Vừa nhác thấy tôi và Giang sóng vai nhau cùng đi vào quán nước, Khôi tò mò hỏi:
"Chào Sơn Đại Ca! Mới sáng bảnh mắt ra có việc gì gọi tao đi uống nước thế?"
"Thế cứ phải có chuyện là tao mới được phép gọi mày đến à?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-anh-trai-nuoi-la-bua-nhan/276598/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.