Tiếng sư tử hống đã có tác dụng, Vũ buông tôi ra, tròng mắt màu đen tuyền ấy càng thêm sâu thăm thẳm... tới mức tôi không thể nhìn ra anh ta đang suy nghĩ gì.
"Nếu anh không buông ra thì em định làm gì anh?"
"Còn phải hỏi? Kẻ ăn tạp như anh xứng đáng bị combat một trận nên thân!"
Vẫn giữ giọng điệu đó, tôi gân cổ lên đáp trả cực gắt.
"Anh là cái loại cần đánh thì phải đánh, đánh chết mới hả! Anh cũng biết khả năng đánh đấm của tôi rồi đấy, đứa nào đụng chạm đến tôi, tôi cho đứa đấy răng rơi đầy đất. Tốt nhất anh đừng chọc tôi điên lên! Tôi mà nóng máu thì không biết ngày mai anh còn răng để nhai cơm nữa đâu!"
Nghe mấy lời tràn ngập tính khiêu khích của tôi, Vũ đứng dậy. Lời tôi nói là thật, không có câu nào là tôi nói quá. Anh ta ngồi lên cái ghế mình vừa đá lăn lóc ở trên sàn, bình tĩnh nhìn tôi:
"Được như em nói anh không động vào em nữa, hài lòng chưa?"
Tôi mau chóng ngồi dậy, đi nhanh ra mở toang cửa phòng, làm động tác tiễn khách.
"Cửa phòng tôi mở, không có nghĩa là anh được phép vào. Mời anh về phòng cho, đừng để tôi phải dùng bạo lực để giải quyết. Sẽ thật không hay cho gương mặt hái ra tiền đó bị sứt mẻ vài chỗ dễ nhìn thấy nhất đâu."
Hiển nhiên sau câu nói đe dọa của tôi Vũ về phòng... Không phải gã sợ tôi, chẳng qua gã tiếc cái mặt tiền nên mới nhấc mông bỏ đi.
Con người nên biết sợ, không biết sợ mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-anh-trai-nuoi-la-bua-nhan/276597/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.