🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
5

Dung Húc có một thư phòng.

Trong thư phòng đó chất đầy sách.

Hắn vốn không thích đọc sách, nhưng từ khi biết ta mang thai, thường xuyên thức khuya đọc sách.

Tháng nào nên ăn gì, không nên ăn gì, hắn đều nhớ rõ ràng.

Còn để tâm hơn cả ta.

Sáng sớm hôm sau, khi ta tỉnh lại, Dung Húc đã đến thư phòng.

Khi ta ra khỏi phòng, nha hoàn Tiểu Đào mím môi cười.

"Thủ lĩnh sáng sớm đã dậy đến thư phòng đọc sách rồi, thủ lĩnh thật yêu thương phu nhân."

Nguyên hình của nàng ấy là một con mèo tam thể.

Khi Dung Húc chọn người chăm sóc ta, liếc mắt đã chọn trúng nàng ấy.

Hắn nói tam thể luôn ôn thuận, khi hắn không ở bên cạnh ta, nàng ấy có thể chăm sóc ta.

Ta nắm chặt tờ giấy trong tay.

Mỉm cười ôn hòa với nàng ấy.

Tờ giấy bị vò nát đến mức không nhìn ra hình dạng ban đầu.

Nhưng nét chữ trên đó rất quen thuộc.

Viết là "Đến thư phòng, có thứ nàng muốn xem".

Ta cho người hầu lui xuống, một mình đi đến bên ngoài thư phòng.

Ta nghe thấy giọng Dung Húc có chút lạnh lùng: "Không phải đã bảo ngươi đừng đến phủ sao?"

Người kia chính là Trần Niệm.

Ả ta làm nũng: "Người ta nhớ chàng mà. Chàng rõ ràng cũng rất nhớ ta, sao lại không muốn gặp ta? Chúng ta ở đây, nàng ta sẽ không biết đâu."

Dung Húc im lặng không nói, chính là ngầm đồng ý.

Ta siết chặt lòng bàn tay, sắc mặt lại càng bình tĩnh.

Qua giấy dán cửa sổ, ta nhìn thấy Trần Niệm tựa vào lòng Dung Húc, đầu ngón tay lả lướt vuốt ve trên n.g.ự.c hắn.

"Dung Húc, chúng ta chưa từng thử trong thư phòng, thử nhé?"

Ánh mắt Dung Húc sâu thẳm, mặc cho tay ả ta thăm dò xuống dưới.

Sau đó đột nhiên nắm chặt cổ tay ả ta.



Trong ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của ả ta, hơi thở hắn hơi không ổn định.

Im lặng đối diện một lúc, hắn thỏa hiệp nói: "Chỉ lần này thôi."

Mắt ta run rẩy, đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói trầm ấm của quản gia.

Ông ta nhiệt tình hỏi ta: "Thủ lĩnh ở trong phòng, phu nhân sao không vào?"

Trong phòng, đột nhiên phát ra một tiếng vang lớn.

6

Dung Húc vội vàng chạy ra, trong mắt có sự hoảng hốt rõ ràng.

Hắn thấp giọng hỏi: "Yểu Yểu, nàng vừa rồi có nghe thấy gì không?"

Ta khó hiểu: "Nghe thấy gì? Vừa rồi đứa bé đá ta, có chút hoảng hốt."

Ta không nói dối.

Khi ta nhìn thấy cảnh tượng đó, đứa bé dường như cũng cảm nhận được tâm trạng của ta, đang an ủi ta.

Thấy ta không có biểu hiện khác thường.

Sắc mặt Dung Húc dịu lại.

Hai tay đặt lên bụng ta: "Ngoan một chút, đừng làm ồn nương của con."

Ta nhìn vẻ mặt vẫn ôn hòa của hắn, trong dạ dày cuộn trào.

Ta muốn rút tay về.

Nhưng lại nhìn thấy trong thư phòng vội vàng đi ra một tiểu cô nương.

Tiểu cô nương da trắng nõn nà, đôi mắt sáng ngời lanh lợi.

Lặng lẽ đi đến sau lưng Dung Húc, ánh mắt lảng tránh.

Giống như ta là hồng thủy mãnh thú gì đó.

Nhưng ta rõ ràng nhìn thấy ả ta cong môi cười với ta.

Trong mắt tràn đầy đắc ý và chắc thắng.

Ả ta chắc chắn, ta sẽ vì chuyện này mà làm ầm ĩ, hòa ly với Dung Húc, để ả ta nhanh chóng thượng vị.

Ả ta chờ được.

Nhưng đứa bé trong bụng ả ta lại không có nhiều thời gian.

Nhưng ta không làm ầm ĩ.



Ngược lại giọng nói dịu dàng: "Dung Húc, vị này là ai? Sao ta chưa từng gặp?"

Dưới ánh mắt chờ mong của Trần Niệm.

Dung Húc liếc nhìn ả ta, ánh mắt lạnh lùng, tràn đầy cảnh cáo.

Sau đó dịu dàng vuốt tóc ta.

"Nô tỳ quét dọn thư phòng."

Ánh mắt Trần Niệm ảm đạm, tràn đầy tổn thương.

Nhưng trong khoảnh khắc đối diện với ánh mắt ta, ngón tay ả ta vuốt ve bụng.

Nơi đó, có một sinh linh nhỏ đang ra đời.

Giống như ta vậy.

Chỉ là ả ta không lộ rõ.

Ả ta không thể chờ đợi được nữa mà tuyên bố chủ quyền với ta.

Để lại tờ giấy cho ta, không phải chính là vì giờ khắc này sao?

Ta đương nhiên phải làm theo ý ả ta.

Ta tiến lên, hai tay nắm lấy tay Trần Niệm, mỉm cười: "Ta đến đây nhiều năm như vậy, chưa từng thấy tì nữ nào hợp nhãn duyên như vậy, có thể cho ta xin nàng ấy đến hầu hạ trong phòng không?"

Dung Húc ngầm đồng ý.

Trần Niệm cắn chặt môi dưới, đành phải cúi đầu nói: "Phu nhân, nô tỳ từ khi vào phủ đã hầu hạ thủ lĩnh trong thư phòng, chỉ biết mài mực cho thủ lĩnh, sợ là hầu hạ người không tốt."

Ta chỉ cần cúi đầu, giả vờ rất thất vọng và đau khổ.

Dung Húc liền nói: "Yểu Yểu hiếm khi xin ta, đương nhiên phải thỏa mãn nàng."

Ánh sáng trong mắt Trần Niệm từng chút vỡ vụn.

Nhưng Dung Húc lại không cho ả ta chút phản ứng nào.

Trước khi bọn họ rời đi, Trần Niệm đi ngang qua ta, hung hăng trừng mắt nhìn ta.

Ta vẫn mỉm cười.

Nếu Dung Húc đã thay lòng, ta có thể rời đi, nhưng đứa con trong bụng ta luôn cần có chỗ dựa.

Ả ta muốn thượng vị, ta cũng muốn tìm cho con một con đường lui.

Dung Húc có yêu ta không?

Ta chưa từng nghi ngờ vấn đề này.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.