Phim trường tĩnh mịch không tiếng động, ai cũng không nghĩ đến Hoa Tử Tuấn lại mạnh tay đẩy Diệp Thiếu Cảnh đến vậy.
Hoa Tử Tuấn thấp thỏm bất an nhìn Diệp Thiếu Cảnh, thấy cậu nửa ngày cũng vẫn chưa đứng lên, đang định hỏi có bị thương không thì một cỗ hàn khí băng lạnh cản lạnh, quay đầu nhìn Trác Thích Nghiễn, nháy mắt run lạnh cả người. Quanh người Trác Thích Nghiễn như có một tầng băng tuyết quanh năm giá lạnh khí tức tỏa ra bao trùm toàn bộ phim trường, làm cho ai ai cũng phải rét run. (Jer: ảnh Trác có năng lực điểu khiển băng:-ss)
Hoa Tử Tuấn ủy khuất định giải thích, Trác Thích Nghiễn chưa bao giờ nhận thức người xa lạ đang lướt qua Hoa Tử Tuấn đứng trước mặt Diệp Thiếu Cảnh, vươn tay nâng Diệp Thiếu Cảnh lên, mọi người khiếp sợ, không ngờ Trác Thích Nghiễn sẽ quan tâm tới Diệp Thiếu Cảnh.
Diệp Thiếu Cảnh lấy tay che đầu, mơ mơ hồ hồ không thấy rõ cái gì, lúc này Trác Thích Nghiễn đang ở trước mặt, lo lắng nhìn cậu, tựa hồ như đang sợ hãi gì đó, thanh âm trầm thấm có chút run rẩy: “Cậu chảy máu.”
“Không sao, băng lại là được rồi.” Diệp Thiếu Cảnh nhắm mắt, căn bản không mở ra được, lấy tay dụi dụi mắt thì thấy một giọt máu chảy xuống từ đầu ngón tay rơi trên mặt đất, cậu chống tay định đứng lên, nhưng lại không đủ lực, đầu choáng váng ngã ra, đôi tay rắn chắc lại ôm chầm lấy kéo cậu vào ***g ngực dày rộng nam tính, cậu nghe thấy hắn thở rất căng thẳng gấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-van-nho-nha/3261602/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.