Trác Thích Nghiễn cũng không nói gì. Đạo diễn Vương mân mê xem đi xem lại đoạn phim vừa rồi, đây là cảnh phim ông hài lòng nhất, đúng là phải cảm ơn đề nghị của Trác Thích Nghiễn: thay vì cho Hoa Tử Tuấn làm nền thì để Diệp Thiếu Cảnh một mình diễn đoạn phim đó.
Dù đây là ý tưởng táo bạo, nếu diễn viên không có diễn xuất tốt sẽ không thể diễn được nhiều sắc thái tình cảm đan xen một lúc được như vậy, Vương đạo diễn cũng không tin Diệp Thiếu Cảnh không tên tuổi này lắm, ông nghĩ muốn nam chính cùng diễn chung với nam phụ để phát triển nội dung kịch bản, nhưng Hoa Tử Tuấn bị diễn xuất của Diệp Thiếu Cảnh ép tới thống khổ, không thể phát huy được diễn xuất, hoàn toàn không diễn được.
Mà nếu làm theo đề nghị của Trác Thích Nghiễn, thì Diệp Thiếu Cảnh sẽ phải một mình tự thể hiện qua những biến đổi sắc thái tình cảm lớn, không dài dòng dây dưa mà vào thẳng chủ đề, điều này thực sự rất khó, đòi hỏi diễn viên phải có kỹ năng diễn xuất toàn diện.
Nhưng trong bộ phim này, Hoa Tử Tuấn đúng chỉ xứng làm diễn viên phụ, mặc dù Hoàn Á muốn nhờ bộ phim này mà nâng Hoa Tử Tuấn lên nhưng như vậy thì sẽ phải thay đổi nhân vật của Diệp Thiếu Cảnh như thế nào, hơn nữa kịch bản như bây giờ rất hay rồi, nếu viết lại sẽ rất cứng, như vậy không phải là….
Trác Thích Nghiễn nhìn Vương đạo diễn, cười cười, đôi con ngươi sắc bén: “Diệp Thiếu Cảnh là diễn viên tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-van-nho-nha/3261601/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.