Chương 7:
Hắn nghiến răng, ánh mắt khẽ động, giọng nói khàn đi:
“Ừ. Là ta có lỗi với ngươi. Ngươi chịu hận ta… như vậy cũng tốt.”
…Không thể đ.á.n.h người này nữa.
Như vậy chỉ khiến hắn sướng hơn mà thôi.
Khóe mắt ta liếc thấy vạt váy của Xuân Hoa quận chúa, ý xấu trong đầu chợt nổi lên.
Bọn họ không để ta sống yên, thì dựa vào đâu lại đòi ta rộng lượng? Ta cố ý trẹo chân, chân trái giẫm lên chân phải, làm bộ sắp ngã về phía trước.
Mục Trực Tùng lập tức căng thẳng, vội đưa tay đỡ ta:
“Thanh Dao, ngươi không sao chứ? Sao lại bất cẩn như vậy?”
Đến lượt ngươi dạy dỗ ta à?
Thấy Xuân Hoa càng lúc càng tới gần, ta kìm nén cơn tức, vòng hai tay ôm lấy vai Mục Trực Tùng, khiêu khích chớp mắt với Xuân Hoa quận chúa, rồi đỏ mặt rút lui.
“Mục tướng quân, nam nữ thụ thụ bất thân, xin hãy tự trọng. Sau này ta còn có phu quân, kẻo hắn lại sinh lòng ghen tuông.”
“Cái gì?”
Ánh mắt nam nhân trước mặt trong chớp mắt đỏ ngầu, sự u ám bao trùm như sắp nhỏ ra nước.
Hắn đột ngột nắm chặt vai ta, tựa con dã thú nổi giận:
“Phu quân gì cơ? Ôn Thanh Dao, ngươi hủy hôn trước điện chẳng lẽ vì trong lòng đã có người khác rồi sao?”
Nhìn xem.
Nam nhân, đảo trắng thay đen giỏi đến mức nào.
Ta liều mạng giật tay ra:
“Ngươi làm đau ta rồi!”
“Chẳng lẽ chỉ có ngươi được quyền lấy người khác, còn ta thì phải đứng chờ một chỗ, vì ngươi mà thủ tiết cả đời sao?”
Ta cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-thanh-dao/5081861/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.