Ôn Quý Từ cắn một miếng nhỏ rồi rời đi, khóe môi anh cong lên, một loạt hành động tạo thành một thước phim quay chậm.
Hệt như một cuộn phim cũ không thể bị phơi sáng, ánh sáng của đèn quá mạnh, mạ một vầng sáng trên đường nét của Ôn Quý Từ.
Bánh ngọt khuyết một góc, mặt hoàn chỉnh ở trong tay Tang Tửu, nhưng không hiểu sao lại như nóng bỏng tay.
Tang Tửu bĩu môi, không chút nể tình nhét luôn bánh ngọt còn thừa lại vào miệng Ôn Quý Từ.
Ôn Quý Từ vẫn là Ôn Quý Từ, cho dù bị thương thì bản lĩnh trêu chọc cô vẫn không hề giảm.
Ôn Quý Từ nhìn rõ khuôn mặt nóng bừng của Tang Tửu, anh không hề bận tâm đến hành vi thô lỗ vừa rồi của Tang Tửu.
Khóe môi anh vẫn cong lên, tiếng cười khẽ vẫn chưa dứt.
Tang Tửu ngồi trên ghế bên giường Ôn Quý Từ, vốn dĩ ghế được đặt ở chỗ khác trong phòng, nhưng cô đặc biệt chuyển đến bên giường, biến thành chỗ ngồi riêng của cô.
Cô vừa cúi đầu ăn bánh vừa thoải mái đong đưa chân.
Ôn Quý Từ đang định nói gì đó, anh chợt cúi đầu, khóe mắt liếc nhìn đôi chân trần của Tang Tửu, không mang tất, lộ ra một phần bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn.
Theo động tác của Tang Tửu, màu trắng nõn thuần khiết đó thoắt lên thoắt xuống, khiến lòng người hốt hoảng.
Trong không gian đầy ắp ánh sáng, làn da nơi đó lại càng trắng đến lóa mắt.
Nhìn vài lần, dường như thế giới của anh chỉ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nhu-luan-ham/2640900/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.