Edit: Cải Trắng
“Nguyễn Nguyễn à, ở đó đông lắm, không an toàn đâu con.”
Tạ Ngải nắm lấy tay Ôn Nguyễn, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Chúng ta đến chỗ khác chụp được không con? Gần đây không phải cũng có mấy cây sao?”
“Nhưng con lỡ đồng ý với ông sẽ thay ông bà chụp thật nhiều ảnh đẹp ở đó rồi! Thế nên nhà mình tới tán cây anh đào lớn đó chụp nha mẹ! Thầy con bảo công viên giải trí kia nổi tiếng là vì có cái cây ấy đấy mẹ!”
Ôn Nguyễn múa tay lung tung trong không khí để miêu tả hình tròn siêu bự, phồng má làm nũng: “Đi mà đi mà mẹ! Sức khỏe của bà không tốt nên đành chịu chứ không con nghĩ chắc chắn bà muốn được ngắm cây hoa anh đào đẹp nhất!”
Tạ Ngải lắc đầu bất lực, nắm tay Ôn Nguyễn đi về phía nườm nượp người ra kẻ vào.
Dòng người đông đúc chen chúc xô đẩy. Sau đấy, chẳng biết ai vô ý huých mạnh một phát vào vai Tạ Ngải, làm bà rơi cả túi lẫn camera xuống đất.
Bà cau mày, buông tay Ôn Nguyễn, ngồi xổm xuống nhặt đồ rơi dưới đất lên.
Tới khi bà đứng dậy, quơ tay sang bên cạnh trong vô thức để tiếp tục nắm tay con gái thì phát hiện Ôn Nguyễn vốn đứng cạnh mình chẳng biết từ lúc nào đã lẫn trong dòng người qua lại.
“Nguyễn Nguyễn! Nguyễn Nguyễn!”
Buổi chiều là thời gian công viên đông người nhất.
Tạ Ngải gào thét khản cả giọng, hét gọi con tới khi không thể nói thành lời nữa vẫn không nghe được tiếng Ôn Nguyễn đáp lại.
Mãi cho tới buổi tối hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nguyen-cua-tri-hoan/428090/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.