Edit: Cải Trắng
Thời gian hai mươi năm có thể khiến con người ta quên đi rất nhiều chuyện.
Hồi ức tựa như đám mây được bao quanh bởi vòng sáng ấm áp, kể cả bạn có nỗ lực suy nghĩ để nhớ lại đi chăng nữa, cuối cùng trí não cũng chẳng thể thắng nổi sự bào mòn của năm tháng.
Ký ức của Phó Tri Hoán về Phó Dư Tình càng lúc càng mờ nhạt, chỉ còn sót lại vài đoạn vụn vặt.
Ví dụ như, anh vẫn còn nhớ ngày xưa có lần Phó Dư Tình mặc váy công chúa đứng tranh luận với các bạn trong khu vui chơi của nhà trẻ. Cô nhóc hăng say đến mức mặt mũi đỏ phừng phừng, cái nơ bướm màu hồng phấn thắt sau lưng cũng lắc qua lắc lại.
“Các cậu nói linh tinh! Anh trai tớ mới là người giỏi nhất!”
“Chuyện gì anh ấy cũng làm được.”
Phó Tri Hoán đứng cách mấy mét sau lưng cô nhóc, gọi: “Tiểu Tình, về nhà nào.”
Phó Dư Tình nghe tiếng, lập tức quay đầu nhìn. Vừa thấy người tới là Phó Tri Hoán, hai mắt cô nhóc sáng bừng, khóe môi nhếch cao, nét mặt tràn ngập vẻ vui sướng.
Cô nhóc chạy một mạch tới, ôm chặt eo anh mình, dụi mặt vào quần áo anh, lanh lảnh kêu: “Anh ơi!”
Mỗi đứa trẻ đều như chồi non nảy mầm khi xuân tới, lớn lên trong những làn gió xuân dạt dào, sáng sớm thức dậy thì ngẩng lên đón ánh mặt trời chiếu xuống qua các tầng mây.
Những đứa trẻ ấy vô cùng yêu quý những ai yêu thương mình, lòng khát khao mong chờ vào tương lai.
Phó Dư Tình cũng như bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nguyen-cua-tri-hoan/428089/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.