Edit: Cải Trắng
“Cái này em có thể giải thích.”
Ôn Nguyễn gồng mình giữ bình tĩnh: “Chẳng giấu gì anh, đây toàn là hàng giả đó.”
Đúng lúc này, mấy tờ hóa đơn để trong túi mua hàng bay ra, chậm rãi lượn trong không trung một vòng rồi yên lặng rơi xuống bên chân cô.
Bầu không khí tức khắc trở nên vô cùng yên tĩnh.
… Này cũng xấu hổ quá rồi.
“Hửm, tiếp tục đi?”
Phó Tri Hoán khoanh tay đứng tựa vào cửa, hất cằm về phía Ôn Nguyễn, khóe mắt đượm ý cười, dáng vẻ như muốn nói để tôi xem em định giải thích như thế nào.
Ôn Nguyễn thẹn quá hóa giận, bất chấp tất cả ngồi xổm xuống nhặt hóa đơn, ngay thẳng nói: “Con gái mua nhiều quần áo chút thì sao chứ, anh nhìn cái váy này xem…”
Cô cúi đầu xem giá rồi ngẩng đầu chống nạnh đứng thẳng lưng, nói một cách hết sức khiên cưỡng: “Chỉ hơn 5000 tệ một chút thôi, vậy không phải là rẻ lắm sao?”
“…” Phó Tri Hoán cụp mắt nhìn hai cái túi Hermes đầy bắt mắt dưới chân.
Ôn Nguyễn nhận ra tầm mắt Phó Tri Hoán đang nhìn về đâu, lập tức dịch chân sang trái, chắn ngang tầm nhìn của anh: “Đấy anh thấy chưa, em ở nhà anh một thời gian dài như vậy rồi mà mới chỉ mua có hai cái túi Hermes thôi đấy! Chỉ! Có! Hai! Cái! Thôi!”
Cô nói xong lại bị chính bản thân làm cho cảm động, nghẹn ngào bảo: “Em thế này là quá tiết kiệm.”
“…”
Nói cái quỷ gì vậy?
Túi hàng trên mặt đất bị Ôn Nguyễn chắn sạch. Phó Tri Hoán không nhịn được bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nguyen-cua-tri-hoan/428064/chuong-47.html