Chương trước
Chương sau

Edit: Cải Trắng
Và thế là, Ôn Nguyễn cất bước đi vào phòng bệnh của Phó Tri Hoán dưới ánh mắt hết sức tôn kính của Triệu Tử Thâm. Sau đó, cô tiện tay đóng cửa luôn.
Lúc này, Phó Tri Hoán đang ngồi dựa vào đầu giường đọc sách, thấy Ôn Nguyễn vào lập tức buông cuốn sách trên tay: “Bên ngoài còn ai khác sao?”
“Ừm, là cô gái hôm qua đến nhà lấy quần áo cho anh.” Ôn Nguyễn đặt tập tài liệu lên ngăn tủ, rồi ngồi xuống trước mặt Phó Tri Hoán: “Người ta hầm canh gà mang tới cho anh đấy, nghe nói là thức từ sáu giờ, bảy giờ sáng để làm.”
Phó Tri Hoán cau mày: “Sau đó thì sao?”
Ôn Nguyễn: “Sau đấy bị em đuổi đi rồi.”
Phó Tri Hoán bật cười: “Tại sao?”
“Nhìn cô ta em khó chịu.”
Ôn Nguyễn nói lời này ra một cách hết sức bình thản, nét mặt cũng cực kỳ bình tĩnh.
Cô mở hộp cơm mình mang tới ra, nhấc từng tầng xuống một và đưa cho Phó Tri Hoán, hùng hồn nói: “Chủ yếu là do em cũng mang cơm tới cho anh, em tốn mất hai tiếng đồng hồ để chuẩn bị đấy. Vậy nên dĩ nhiên là em phải đuổi cô ta đi rồi, không thì công sức em bỏ ra uổng phí hả.”
Nói hết sức hợp tình hợp lý.
Phó Tri Hoán bất lực cụp mắt cười nhẹ, sau đấy ánh mắt anh dừng trên hộp cơm Ôn Nguyễn mang tới.
Và rồi, rơi vào im lặng.
Hộp cơm cao ba tầng, trên hộp in hoa văn hồng phấn cực kỳ đáng yêu, có chú heo Peppa thật thà giang hai tay, nhìn qua vô cùng có cảm giác thiếu nữ.
Anh bị màu sắc nhu mềm ấy công kích đến mức nhức đầu.
“…”
Nhìn vẻ mặt quái dị của Phó Tri Hoán là Ôn Nguyễn biết ngay anh ghét bỏ màu hộp cơm cô mang tới.
Nhưng đây là cái cặp lồng bình thường nhất trong cửa hàng tiện lợi gần nhà rồi.
Vì thế, Ôn Nguyễn mạnh mẽ giải thích: “Anh không thấy khi mình dùng hộp cơm trẻ con như này bản thân như đang trẻ ra sao? Lúc em mua cặp lồng còn bị một cậu bé học mẫu giáo tranh đấy. Anh xem, em có ghét bỏ đâu.”
Phó Tri Hoán lạnh nhạt liếc mắt nhìn cô.
“…” Đấy là vì người bưng cơm ăn đâu phải em.
Ôn Nguyễn thấy Phó Tri Hoán mãi không nhận, giận dỗi thu hộp cơm về, buồn bã nói: “Quả nhiên, cái anh muốn vẫn là canh gà do chị gái kia tự tay hầm.”
“Ngừng.”
Phó Tri Hoán bật cười đưa tay nhận lấy, cúi đầu dùng đũa gặp đồ ăn, nếm một miếng.
“…”
Anh lặng đi mất một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Ôn Nguyễn: “Hai tiếng đồng hồ?”
Ôn Nguyễn chột dạ nói: “Đúng vậy.”
“Thịt heo xé sợi hương cá(1) và canh gà hầm nấm hương là món của nhà hàng Tiểu Sơn, cá kho tộ và gà hấp hạt dẻ là đồ từ quán Nghênh Xuân. Cuối cùng là đồ tráng miệng đến từ phường Tứ Hợp.” Phó Tri Hoán thoáng ngừng: “Em tốn hai tiếng đồng hồ?”
(1)Thịt heo xé sợi hương cá: Nói là hương cá nhưng món này không có bất cứ nguyên liệu nào là cá, nhưng gia vị để làm nên món thịt này lại là những gia vị hay sử dụng khi nấu cá của người dân Tứ Xuyên. Đồng thời đây cũng là một món ăn quen thuộc của ẩm thực Tứ Xuyên (Ảnh)

“Cặp lồng là em mua đấy.” Ôn Nguyễn đứng thẳng lưng, nói một cách rất hùng hồn rằng: “Xong em còn cho đồ lên khay nữa. Với cả, em còn tới tận nơi mua, nhìn bọn họ bưng ra từng món một.”
“…”
“Có phải anh không hài lòng không? Anh lại định mắng em có đúng không? Có phải anh bắt đầu thấy thất vọng về em không?” Ôn Nguyễn lại bày ra dáng vẻ vô cùng đau buồn, nói: “Quả nhiên, thứ anh muốn là canh gà do chính tay ai kia hầm.”
“Không phải.” Phó Tri Hoán thật sự hết cách với cô, chỉ biết bật cười đầy bất lực, giải thích rằng: “Tôi và Bành Mạnh Ngâm không thân thiết gì.”
“Ừm, em biết.”
Ôn Nguyễn không để chuyện này trong lòng.
Cô bâng quơ đáp lời rồi với tay lấy hộp sữa chua mình mang tới cho Phó Tri Hoán, xé giấy nilon bao quanh ống hút, hỏi: “Anh uống sữa chua không?”
Phó Tri Hoán thuận miệng đồng ý: “Có.”
Ôn Nguyễn lại lải nhải: “Em cũng không phải đứa ngốc nghếch, khờ khạo, chuyện rành rành ra trước mắt như thế làm sao có thể không nhìn ra. Hơn nữa, vừa rồi Triệu Tử Thâm đối xử với cô ta rất khách sáo, vừa nhìn là biết không thân quen.”
“Với cả, nếu như hai người thân thiết, em sẽ không dám gây chuyện như vừa rồi.”
Tuy rằng đêm qua tức giận do chưa biết được đầu đuôi câu chuyện nhưng lúc tới bệnh viện nhìn bộ dáng thê thảm của Phó Tri Hoán, lòng cô đã trở nên vô cùng bình tĩnh.
Cái khiến cô bực ở đây chính là, bản thân đã đọc biết bao tiểu thuyết ngôn tình trên mạng, hóng đủ drama trang bị kinh nghiệm đầy mình, thế mà tối qua lại bị một ả thảo mai kích động.
Quá là nhục nhã!
Nghĩ vậy, động tác cắm ống hút của Ôn Nguyễn tăng thêm lực.
Giấy bạc bị đâm thủng, theo sau là mấy giọt sữa chua bắn lên mu bàn tay.
Cô vô thức đưa ống hút lên miệng cắn, dùng sức hút một hơi.
Hộp sữa chua nhỏ xẹp đi hơn nửa trong tích tắc.
Phó Tri Hoán: “Này không phải đồ chuẩn bị cho tôi à?”
Ôn Nguyễn lặng đi: “Ừm, em đang nếm thử xem nó có phải đồ hết hạn sử dụng không?”
Phó Tri Hoán: “Vậy kết quả ra sao?”
Giọng Ôn Nguyễn càng lúc càng nhỏ: “Hút có một ngụm nhỏ mà hết cả hộp rồi. Hãng này làm ăn tệ quá, sớm muộn gì cũng đóng cửa.”
Lời nói ra muốn bao nhiêu chột dạ có bấy nhiêu chột dạ.
Phó Tri Hoán thấp giọng cười khẽ, lồng ngực rung lên.
Một lúc sau, anh xoa huyệt thái dương, bình thản cất lời: “Hồi tôi học đại học đã từng có cơ hội ra ngoài tiếp xúc với các vụ án cùng giảng viên hướng dẫn mình.”
“Vụ án kia xảy ra ở một thị trấn nhỏ, trình độ phát triển kinh tế ở đây khá thấp. Người bị hại là ông bà chủ của một tiệm bán tạp hóa, nơi đó không có camera theo dõi, không có nhân chứng.”
Ôn Nguyễn giật mình, không hiểu tại sao đột nhiên Phó Tri Hoán lại nhắc tới điều ấy nhưng cũng kiên nhẫn lắng nghe: “Sau đó thì sao ạ?”
“Căn cứ theo bức phác họa chân dung hung thủ bằng suy đoán của tôi, họ đã phong tỏa phạm vi nghi phạm, cuối cùng thông qua điều tra bắt được chứng cứ, xác nhận hung thủ là anh trai Bành Mạnh Ngâm.”
Nói đến đây, Phó Tri Hoán quay đầu nhìn Ôn Nguyễn, bình tĩnh nói thêm: “Vậy nên, Bành Mạnh Ngâm rất hận tôi.”
“Ừm, mọi chuyện nó là như vậy.”
Ôn Nguyễn cụp mắt suy ngẫm trong giây lát, cười khẽ nói: “Nhưng dù thế nào thì chắc hẳn gia đình người bị hại rất biết ơn anh.”
Phó Tri Hoán nhướn mi, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của Ôn Nguyễn, cười nhẹ: “Ừm.”
Vì chiều Ôn Nguyễn phải tới văn phòng một chuyến nên không nán lại phòng bệnh quá lâu.
Triệu Tử Thâm chờ đến khi Ôn Nguyễn rời đi mới đẩy cửa vào phòng bệnh: “Cậu mau mau gửi cho tôi một bao lì xì đi. Nãy tôi sợ mình vào đây thành bóng đèn nên phải đứng ở ngoài hứng gió nóng không vào đấy.”
Lời mới nói được nửa anh ta liền trông thấy người trước nay luôn được mệnh danh là tự thân mang theo filter “bông hoa cao ngạo, lạnh lùng” Phó Tri Hoán lúc này lại cầm cặp lồng hình heo Peppa, thẳng lưng ngồi trên giường bệnh.
Triệu Tử Thâm nhanh tay rút điện thoại ra lưu lại khoảnh khắc kỳ diệu: “Tuyệt vời, hôm nay cậu sẽ là tiên hoa ngây thơ.”
“…”
Triệu Tử Thâm sung sướng khi trông thấy vẻ mặt lạnh tanh của Phó Tri Hoán. Anh ta kéo ghế dựa ngồi xuống, cười hỏi: “Mặc dù chị gái nhỏ Ôn Nguyễn rất đáng yêu nhưng tôi cũng không ngờ cậu lại thích kiểu người như vậy.”
Phó Tri Hoán cụp mắt, không chút để ý nói: “Kiểu người gì?”
“Kiểu mấy cô gái mềm mại, mong manh ấy.”
Bình thường Triệu Tử Thâm rất hay lướt mạng, từ lóng miêu tả có cả rổ: “Từ hồi học đại học tôi đã nghĩ người như cậu chắc phải mấy cô gái mạnh mẽ, quyến rũ, bốc lửa từ trong xương cốt mới khống chế nổi. Còn kiểu con gái mong manh thì yêu cũng được, nhưng nhìn thế nào vẫn thấy yếu ớt quá, không trị nổi người xấu tính như cậu.”
Mặc dù Phó Tri Hoán không hay tiếp cận với kiểu từ ngữ ấy nhưng vẫn nghe hiểu được ý nghĩa của lời nói.
Anh đặt hộp cơm sang một bên, mắt nhìn chú heo Peppa trên thân hộp đượm ý cười, miệng nói: “Không đâu.”
“Cô ấy kiên cường hơn những gì cậu tưởng tượng nhiều.”
*
“Cô Ôn.”
Ôn Nguyễn vừa đi ra cổng bệnh viện thì nghe thấy có người gọi mình.
Sau đó, cô quay đầu phát hiện Bành Mạnh Ngâm vẫn chưa đi, trên tay còn đang cầm cặp lồng giữ nhiệt, tay kia thả lỏng đeo túi xách, nhìn cô cười rất đỗi dịu dàng.
Gặp lại Bành Mạnh Ngâm sau khi nghe Phó Tri Hoán kể về vụ án kia khiến lòng Ôn Nguyễn thoáng bối rối.
Và cũng có một chút hơi khó chịu.
Cuối cùng, cô chọn đè nén cảm xúc của bản thân, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng cười hỏi: “Cô Bành chưa đi sao?”
“Ừm, tôi chờ mãi xe chưa thấy tới.” Bành Mạnh Ngâm đưa mắt nhìn đồng hồ: “Nãy tôi có nhường xe cho mấy người nên phải đứng chờ tới tận giờ.”
“Hóa ra là vậy. Chờ xe cực thật.” Ôn Nguyễn nói lời khách sáo xong, định bụng kết thúc cuộc trò chuyện tại đây.
Ấy vậy mà chỉ ít phút sau, Bành Mạnh Ngâm đã gợi mở chủ đề khác, xé tan kết thúc ban nãy: “Nói thật thì tôi và kiểm sát trưởng Phó là sinh viên cùng trường, tôi biết rất nhiều chuyện về anh ấy đấy.”
Ôn Nguyễn gật đầu đáp: “Ừm.”
Sau đó, hai người tiếp tục im lặng.
Bành Mạnh Ngâm thấy Ôn Nguyễn không sốt sắng hỏi han như mình mong muốn thì hít sâu một hơi, quay đầu nở nụ cười thân thiết: “Tôi cứ nghĩ cô Ôn sẽ tò mò với quá khứ anh Phó chứ.”
“Quả thật tôi rất tò mò.”
Ôn Nguyễn cười khẽ, nghiêng đầu, kéo khóa túi lấy tai nghe bên trong ra.
Bành Mạnh Ngâm: “Nếu cô Ôn muốn biết, tôi luôn sẵn lòng nói cho cô nghe.”
Ôn Nguyễn quay đầu híp mắt nhìn cô nàng, nở nụ cười nhạt: “Xin lỗi, tôi không muốn nghe.”
Câu trả lời ngoài dự liệu khiến Bành Mạnh Ngâm ngạc nhiên.
Ôn Nguyễn xoay mặt sang chỗ khác đeo tai nghe, bình tĩnh nói: “Đúng là tôi thấy hứng thú với quá khứ của Phó Tri Hoán nhưng tôi muốn chính miệng anh ấy kể tôi nghe chứ không thích quen anh ấy qua miệng người khác.”
Bành Mạnh Ngâm cắn răng nói: “Nhỡ Phó Tri Hoán là…”
“Cô Bành.” Ôn Nguyễn mỉm cười giơ di động lên: “Ngại quá, xe tôi gọi đến rồi, tôi đi trước nhé. Nếu như cô cảm thấy đón xe khó quá thì thử dùng ứng dụng gọi xe xem.”
Dứt câu, cô đeo nốt bên tai nghe còn lại lên, băng qua đường lớn.
Bành Mạnh Ngâm nhìn theo bóng Ôn Nguyễn rời đi, vô thức siết chặt tay lại khiến móng tay găm sâu vào lòng bàn tay, lưu lại vết hằn.
Một lúc sau, cô nàng buông tay, hít sâu một hơi, quay người rẽ sang hướng khác.
*
Là một luật sư, mạng lưới giao thiệp và những vụ án nằm trong tay Ôn Nguyễn khá nhiều, thế nên cô không cần ngày nào cũng có mặt ở văn phòng đúng giờ. Khoảng thời gian này, cô chạy đôn chạy đáo khắp nơi vì vụ án của Tần Tất Dương, chuẩn bị cho phiên tòa mở vào nửa tháng sau.
Đồng thời, cô cũng nhân cơ hội Phó Tri Hoán nằm viện, cùng Tần Tố San ghé qua vô số cửa hàng tiêu tiền xả láng.
Mặc dù trước đó cô bị Tạ Yếm Trì lừa mất một khoản tiền nhưng ngay sau đó tiền lương xử lý những vụ phi tố tụng cũng được kết toán, số tiền đấy cộng thêm chút tiền riêng cũng được một khoản kha khá, thế nên…
Nghĩ tới đây, Ôn Nguyễn giật mình, nhanh chóng gạt phăng suy nghĩ tội lỗi đó.
Không được! Phải tiết kiệm tiền.
Nhưng mà…
“Hôm nay lúc ra cửa không phải mày bảo phải tiết kiệm à?” Tần Tố San nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay Ôn Nguyễn, bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.
Ôn Nguyễn nói với giọng không dám tin: “Tao tiết kiệm mà. Mày không thấy lúc cuối tao từ chối bạn thu ngân ở siêu thị tiêu thêm năm đồng mua túi nilon à?”
“…”
Mỗi khi con gái tìm lý do an ủi bản thân rất tiết kiệm luôn luôn không đáng tin như vậy đấy.
Tiếp đó, Ôn Nguyễn lại làm mọi thứ theo thói quen, bỏ hết túi đựng sang một bên và nhét nó vào một ngăn tủ nhỏ, chờ lúc nào có thời gian rảnh sẽ đem vứt.
Nhưng lần nào ra cửa cô cũng quên cầm theo, dần dà nó cứ ngày một cao lên tới mức sắp không đóng được nữa.
Cơ mà Ôn Nguyễn thấy mối nguy này không lớn, Phó Tri Hoán phải một thời gian nữa mới xuất viện, cô chỉ cần vứt chúng đi trước khi anh về là được.
Hơn nữa kể cả anh có xuất viện thì cũng không thể xuất viện trước thời hạn được.
Sau đó, anh xuất viện sớm thật.
Triệu Tử Thâm đưa Phó Tri Hoán về tận nơi, lúc ấy Ôn Nguyễn chưa về nhà.
Bá Tước lâu ngày không được gặp chủ nên quấn quýt dưới chân anh làm nũng.
Phó Tri Hoán không làm gì được nó đành ngồi xổm xuống nhẹ nhàng xoa đầu.
Đúng lúc này, Bá Tước cắn ống quần anh với ý định lôi người tới phòng Ôn Nguyễn, đến nơi nó còn nhảy lên giật chốt, mở cửa.
“Bá Tước, đây là phòng của Ôn Nguyễn.” Phó Tri Hoán nghiêm túc nói.
Bá Tước ngoảnh mặt làm ngơ, đi thẳng tới ngăn kéo chỗ bàn làm việc, dùng móng vuốt cậy mở cửa tủ rồi luồn người vào bên trong.
“Bá Tước!”
Phó Tri Hoán tới gần, đang định cất lời dạy dỗ nó thì nghe được một loạt tiếng sột soạt.
Tiếp đó, một loạt túi đựng đồ hàng hiệu để chen chúc trong ngăn tủ bung ra, rơi đầy đất như vừa được xả lũ.
“…”
Phó Tri Hoán lặng đi trong giây lát.
Anh biết ngay đại tiểu thư sẽ ngứa tay không nhịn được mà trộm mua hàng hiệu mà.
Nhưng lại không ngờ cô có thể mua được cả một tủ chật ních túi đựng như thế này.
Ngay lúc đó, ngoài huyền quan vang lên tiếng mở cửa, theo sau là tiếng Ôn Nguyễn nói: “Triệu Tử Thâm nói anh được xuất viện nên em vội vàng trở về chúc mừng anh đây. Anh vui không… Khoan đã, sao anh lại ở trong phòng em?”
Phó Tri Hoán quay đầu nhìn cô chằm chằm.
Trong lòng Ôn Nguyễn dâng lên dự cảm bất an. Cô sốt sắng chạy vào trong hiện trường vụ án, vội vàng đến mức không kịp đổi dép.
Sau khi thấy túi đựng đồ đầy trên mặt đất, cô hít sâu một hơi, tí nữa thì tắc thở.
“Anh! Anh xâm phạm quyền riêng tư của em!” Ôn Nguyễn thẹn quá hóa giận.
Phó Tri Hoán đè lại xương mày đang nhảy thình thịch: “Tại Bá Tước…”
“Bá Tước, Bá Tước, Bá Tước, cái gì cũng tại Bá Tước. Anh coi nó là mèo yêu đấy hả?”
Chính vào lúc này, Bá Tước đắc ý nhảy ra khỏi đống túi đựng chất cao như núi với hộp đồ ăn vặt cho mèo mình vừa tìm được. Nó kiêu ngạo ngậm bên miệng đi tới trước mặt Phó Tri Hoán, ý muốn nói anh hãy giúp nó mở ra.
Ôn Nguyễn: “…”
Biết thế lúc trước không cho con mèo này ăn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.