Edit: Cải Trắng 
Ôn Nguyễn ung dung giơ tay lên xem đồng hồ, chậm rãi nói: “Ôi tôi xin lỗi nhé, tôi rất muốn trò chuyện thêm với cô Hạ nhưng mà giờ muộn mất rồi, không thể để ông Tần đợi lâu được.” 
Nói đến đây, cô không quên mỉm cười đưa tay với Hạ Tử Cầm: “Vậy thì, hẹn gặp lại lần sau nhé.” 
Hạ Tử Cầm nghiến răng nghiến lợi, hậm hực nhìn người trước mặt cười tít cả mắt, gương mặt tươi rói. Nhưng cô ta vẫn phải cố nặn ra một nụ cười, đưa tay bắt lại: “Ừm, hẹn gặp lại.” 
Có lẽ vì trong lòng đang sẵn cơn giận, lực tay cô ta cũng lớn hơn, như đang mượn cơ hội để phát tiết tâm trạng. 
“A!” 
Ôn Nguyễn cau mày, hừ nhẹ một tiếng rồi rút tay về. 
Hạ Tử Cầm biết rõ nguyên nhân nhưng vẫn mỉm cười lịch sự, giả đò quan tâm hỏi: “Cô sao thế? Ban nãy tôi không chú ý nên dùng lực hơi mạnh, có phải tôi làm đau cô Ôn rồi không?” 
“À, không có gì đâu.” 
Ôn Nguyễn cười nhẹ, nâng tay lên để cho Hạ Tử Cầm thấy miếng băng cá nhân dán trên tay mình, lơ đãng nói: “Sức cô Hạ không lớn lắm đâu. Chẳng qua là vừa rồi tôi cọ phải vết thương đêm qua, do tôi không cẩn thận làm vỡ bình hoa ở nhà anh Phó Tri Hoán xong lại tì tay lên mảnh vỡ.” 
“Đêm qua.” 
“Nhà Phó Tri Hoán.” 
Lúc nói đến từ khóa, cô không quên nhấn nhá thêm chút cảm giác vô tội và vô ý vào bên trong câu từ. 
Tức muốn tăng xông. 
Sắc mặt Hạ Tử Cầm thay đổi, nhạy bén bắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nguyen-cua-tri-hoan/428057/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.