Edit: Cải Trắng
Có lẽ do mấy hôm nay tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng nên Ôn Nguyễn chưa ngủ ngon giấc nào.
Tuy giáo sư Tô đã phê chuẩn cho cô mấy ngày nghỉ nhưng cô vẫn dậy rất sớm. Sau khi rửa mặt xong xuôi, Ôn Nguyễn xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra ngoài, chuẩn bị đồ ăn sáng cho bản thân.
Nhưng chưa đi tới khúc ngoặt, Ôn Nguyễn đã nghe thấy tiếng lạch cạch trong phòng bếp.
Cô nương theo tiếng âm thanh mà nhìn, ngay lập tức trông thấy bóng lưng Phó Tri Hoán. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, mỗi nếp gấp, nếp uốn trên áo đều tỉ mỉ phác họa dáng người thẳng tắp.
Trong buổi sáng sớm yên ắng, bắt gặp cảnh tượng hài hòa ấm áp ấy khiến Ôn Nguyễn hoảng hốt, có ảo giác như đây là cuộc sống bình dị của một đôi vợ chồng già, và người chồng đã dậy tự tay chuẩn bị đồ ăn sáng cho vợ mình.
Tốt đẹp biết bao, cảm động lòng người.
Ôn Nguyễn rơm rớm nước mắt hỏi: “Anh đang nấu đồ ăn sáng à?”
“Đồ ăn sáng của Bá Tước.” Phó Tri Hoán đáp.
“…”
Anh có còn là người không vậy?
Trong khoảnh khắc ấy, nỗi âu sầu tựa như cảnh tượng “bản thân biến thành nữ phụ ác độc sau khi ánh trăng sáng trở về” trỗi dậy trong cô.
Rồi lại còn thêm sự đau khổ của cảm giác “tên đàn ông thối tha này làm bạn với mèo cả đời đi” quấy nhiễu, thế là đã buồn lại càng buồn hơn, chọc cho yết hầu cô đắng nghét.
Cô hít mũi, cố ý dậm châm rầm rầm đi tới đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nguyen-cua-tri-hoan/428056/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.