Bầu không khí tức khắc trở nên ngượng ngùng. 
Thật ra Ôn Nguyễn cũng biết mình trả lời vậy là không ổn. 
Nhưng sau khi nghiêm túc lục lọi trí nhớ, cô vẫn chẳng nhớ nổi người này là ai. 
Sắc mặt Tần Tử Nhiên cứng ngắc. Anh cụp mắt cười đầy bất lực. 
Đương lúc anh chuẩn bị giới thiệu lại bản thân với Ôn Nguyễn thì phát hiện đã đến giờ mở cuộc họp phụ huynh, mà giờ cũng có hơi nhiều người chú ý đến động tĩnh bên này. 
Phụ huynh học sinh đã đến đông đủ, không có lý do nào để trì hoãn cuộc họp nên anh đành quay về bục giảng. 
“Đầu tiên, tôi xin cảm ơn các vị phụ huynh đã dành chút thời gian đến tham gia cuộc họp ngày hôm nay. Hôm nay tôi muốn nói tới…” 
Sau mười năm xa cách, Ôn Nguyễn lại được trở về phòng học. 
Từ bàn học cho đến người thầy nói liên hồi không dứt trên bục giảng đều làm cô bồi hồi nhớ tới bao cảm xúc thời cấp ba. 
Ví dụ như, sự uể oải và mất tập trung. 
Ôn Nguyễn nghe được năm phút là không thể tập trung nghe tiếp được nữa, đưa tay chống cằm, tay kia vớ lấy cái bút trên bàn học, vẽ lung tung lên tờ giấy trước mặt. 
Trước tiên là vẽ bản thân phiên bản hoạt hình. 
Sau vẽ thêm anh đẹp trai đứng cạnh. 
Rồi vẽ thêm cái trái tim ở giữa hai người, có cái mũi tên xuyên qua. 
Ôn Nguyễn cực kỳ hài lòng với bức vẽ của mình, sau cùng còn vung tay múa vài nét trên đầu nhân vật tên mình và Phó Tri Hoán. 
Ngọt ngào quá đi. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nguyen-cua-tri-hoan/428035/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.