Edit: Cải Trắng 
“Kiểm sát Phó, anh đến rồi.” 
Trợ lý nhanh chân chạy tới bên cạnh Phó Tri Hoán, đưa tay rút tài liệu đưa sang: “Anh xem qua vụ án này đi, người nhà kẻ tình nghi muốn tìm anh thương thảo.” 
Phó Tri Hoán duỗi tay nhận tập tài liệu từ trợ lý, liếc mắt đọc lướt mấy dòng rồi gấp xấp giấy lại, trả về: “Khỏi xem, vụ án này chắn chắn phải đưa ra công tố.” 
“Tôi hiểu, nhưng người nhà nghi phạm muốn gặp anh…” 
“Gặp cũng chả ích gì.” 
“Bọn họ còn nói người nhà người bị hại đã lựa chọn tha thứ.” 
“Bảo họ giữ mấy lời ấy đến nói trước mặt thẩm phán đi.” 
Phó Tri Hoán dừng bước ngước mắt nhìn lên, giọng điệu nghe không có thay đổi gì quá lớn nhưng nghe cực kỳ đáng tin: “Cố ý giết người, có chứng cứ xác thực, phạm nhân không phải người nằm trong trường hợp đặc biệt, sau giết người không chủ động tự thú. Cậu nghĩ chuyện này sau thương thảo còn có con đường khác khá hơn sao?” 
“Kiểm sát trưởng Phó.” 
Đúng lúc này, một giọng nữ chẳng biết từ đâu vang lên. 
Từ trên xuống dưới quấn toàn hàng hiệu, trang điểm tỉ mỉ tinh tế làm tôn lên vẻ đẹp quý phái của phụ nữ trung niên. Bà ta đứng dựa vào cửa văn phòng Phó Tri Hoán chờ, thấy anh xuất hiện lập tức giở giọng lấy lòng: “Kiểm sát trưởng Phó, cậu thấy đấy, đến người nhà người bị hại cũng chọn bỏ qua rồi, sao cậu cứ so đo mãi vụ án này thế?” 
Phó Tri Hoán ngừng bước nhìn người trước mắt nhưng không nói câu nào. 
Người phụ nữ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nguyen-cua-tri-hoan/428034/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.