"Diệp Phi, em có ghét chị không?" 
Diệp Phi vừa cầm điện thoại đã bỏ trở lại, nàng xoay người nằm ngang, khó hiểu hỏi: "Tại sao lại ghét chị?" 
Nàng suy nghĩ, lại hỏi: "Chị ngoại tình?" 
Tả Lộ Dư bên đầu kia nghe xong, bất đắc dĩ trả lời: "Không có." 
Diệp Phi cười, nhắm mắt lại: "Vậy chị có gì làm em ghét." 
Nói xong nàng buồn ngủ, thấy Tả Lộ Dư không trả lời nữa nàng mới thả lỏng người. Chỉ mất mấy giây, Diệp Phi đã ngủ. 
Hôm sau, Diệp Phi dậy theo báo thức như thường lệ, là báo thức công việc của nàng, không phải báo thức theo chế độ sức khỏe. 
Mở mắt tắt báo thức, nằm trên giường nhìn lại một chút cuộc đời, vẫn mơ mơ màng màng, ngay khi suýt ngủ thiếp đi, nàng nhìn đến cuộc đời nàng hôm qua đã để Tả Lộ Dư ngủ lại trong phòng. 
Vì vậy nàng tỉnh. 
Nàng sờ một cái, bên Tả Lộ Dư trống trơn, ngay cả độ ấm cũng không có. 
Cho nên nàng hoàn toàn tỉnh ngủ. 
Nàng vội vã mang dép đi ra ngoài, mở cửa đi tới phòng khách, lúc này mới nhìn thấy Tả Lộ Dư. 
Tả Lộ Dư đang ngồi trên sô pha, cầm ly sữa trong tay, quyển tạp chí đặt trên đùi. 
Nghe tiếng động, quay đầu đối diện với ánh mắt của Diệp Phi: "Chào buổi sáng." 
Diệp Phi chào một tiếng có lệ, thấy Tả Lộ Dư vẫn còn mặc quần áo ở nhà, hỏi: "Khá hơn chút nào không?" 
Lật sang trang tiếp theo, Tả Lộ Dư dường như do dự vài giây, trả lời: "Không có." 
"Không có?" Diệp Phi có hơi kinh ngạc, nàng đi tới: "Không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-luong/1423628/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.